Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 13 : Nhục nhã
Ngày đăng: 16:34 30/04/20
Tử Cấm thành, Vĩnh Hòa cung.
Trong ấm lô Kim cương phật thủ bằng đồng thau bốc lên từng làn mây mù, khiến
cả nội điện ấm áp như mùa xuân. Trên bảo tọa kim loan đại biểu cho vị
trí bốn chính phi, Đức phi đang ý cười đầy mặt nhìn một vị thiếu phụ bên tay trái.
“Đã để cho ngạch nương lo lắng.” Thiếu phụ kia, cũng
chính là Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị, nét mặt cười tươi như hoa nói:
“thái y nói, thai này của con dâu rất ổn định ạ!”
“Vậy là tốt
rồi! Vậy là tốt rồi!” Đức phi cười híp mắt nhìn vùng bụng chưa lộ lên
của Hoàn Nhan thị, biểu tình trên mặt rất chi là ân cần hòa ái: “Đây là
lần đầu tiên con mang thai, tuyệt đối phải cẩn thận mới được, chút nữa
trở về, con cũng mang theo Tần ma ma đi, để bên người giúp đỡ cũng tốt.”
“Như vậy sao được ạ!” Hoàn Nhan thị ngượng ngùng: “Tần ma ma là người quen
thuộc bên cạnh ngạch nương nhất, nếu bà ta đi rồi, chẳng phải là thiếu
người giải sầu cho ngài sao ạ?”
“Trong cung nhiều người hầu hạ,
thiếu một mình bà ta có gì quan trọng đâu.” Đức Phi cười vỗ vỗ mu bàn
tay Hoàn Nhan thị: “Hiện tại quan trọng nhất là bụng của con, dưỡng thai cho tốt, sinh cho ai gia một đứa cháu trai khỏe mạnh cứng cáp, trắng
trắng mập mập mới phải.”
Hoàn Nhan thị nghe xong rất xấu hổ cười cười, đôi mắt phượng có chút hẹp lại không dấu vết liếc mắt sang bên cạnh.
Ôm đứa bé ba tuổi, sườn phúc tấn Thư Thư Giác La thị hơi rùng mình một cái, tay ôm con trai không khỏi siết chặt hơn.
“Ai da!” đứa bé bị đau, bất giác kêu lên.
Sắc mặt Đức Phi lập tức liền xụ xuống.
Hoàn Nhan thị lại giang hai tay ra, đau lòng đón lấy đứa bé: “Hoằng Xuân
ngoan a, nói đích ngạch nương nghe, con làm sao vậy hả? Là bị đau nơi
nào sao?”
Thư Thư Giác La nhìn giữa chân mày Đức Phi dần dần hiện lên hàn ý, sợ tới mức bay mất hồn vía, phù phù một tiếng liền quỳ xuống đất, lời nói không mạch lạc: ‘Tỳ tỳ thiếp không phải cố ý, tỳ thiếp
là...”
Đương lúc trong lòng nàng hoang mang rối loạn, không biết
bảo Điềm Nhi có thể “xéo” đi rồi.
Thánh đản của Hoàng thượng,
ngoài quốc yến ban ngày ra, còn có gia yến buổi tối, Điềm Nhi thân là
phúc tấn Tứ bối lặc nhất định phải tham gia, cho nên bây giờ căn bản
không thể xuất cung.
Tiến vào một sườn điện, Điềm Nhi ôm chặt
bụng ngồi trên chăn gấm thêu hoa sen phấn hồng. Nàng cảm thấy rất khó
chịu, từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.
“Chủ tử!” San
Hô vội vàng tất bật tới lui, vừa bưng trà nóng vừa thêm ngân than vào
lò. “Có thấy tốt được chút nào không? Còn khó chịu không?”
Điềm Nhi cắn bờ môi trắng bệch, mặt thấm đầy mồ hôi lạnh lắc đầu, hữu khí vô lực nói: “Tàm tạm, có lẽ một lát nữa sẽ khá hơn.”
San Hô nghe vậy hốc mắt hồng hồng ngồi xổm xuống, cầm thật chặt hai tay
Điềm Nhi, khóc nói: “Đức Phi nương nương đây là muốn làm gì a, ngài đâu
có làm gì sai a, bà ta còn nói vậy.”
Hôm nay, Đức Phi còn kém
không chỉ vào mũi, mắng Điềm Nhi là một con hồ ly tinh ‘hay ghen hay
đố’, chuyên quyến rũ nam nhân chui lên giường mình. Đừng nói Điềm Nhi là phúc tấn hoàng tử, cho dù là con dâu nhà bình thường, nghe mẹ chồng nói mình như vậy, cũng muốn tìm sợi dây thừng treo mình lên chết cho rồi.
“Ha ha...” Điềm Nhi khổ sở cười cười, giọt nước mắt to như hạt đậu cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống.
Đôi mắt trước giờ vẫn luôn êm ái lấp lánh kia, lúc này phủ đầy thương tâm.
Tự trong lòng, nàng thật tâm hy vọng Đức Phi có thể thích mình, không vì cái gì khác, mà chỉ vì bà ta là mẹ ruột của chồng mình, cho nên Điềm
Nhi muốn lấy lòng bà, muốn hiếu kính bà. Nhưng mà, nàng lại vạn lần
không ngờ tới, Đức Phi lại có thể ghét mình như vậy.
Cái loại
chán ghét không che đậy đó, cái loại ánh mắt giống như nhìn thấy thứ gì
đó bẩn thỉu đó, đâm sâu vào tất cả lòng tự trọng của nàng. Điều này làm
cho Điềm Nhi vốn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, được ngàn yêu vạn dỗ,
được nuôi lớn như tiểu công chúa, làm sao chịu được.
Nghĩ vậy, nước mắt càng chảy nhiều... Mà bụng, cũng càng thêm đau đớn.