Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 12 : Chép phạt
Ngày đăng: 16:34 30/04/20
Chuyện Triệu Giai
thị nửa đường chặn đứng Dận Chân, rất nhanh đã truyền khắp phủ. Phỉ Thúy đứng trước người Điềm Nhi, thuật lại rất chi là sống động, sau khi xong rồi, còn chưa đã ghiền mà phát biểu cảm tưởng.
“Chủ tử, Triệu
Giai cách cách kia ở trước mặt ngài, giả bộ làm mặt hồn nhiên ngây thơ,
kỳ thật trong bụng thì gian trá lươn lẹo, chắc là nàng ta thấy bối lặc
gia độc sủng ngài nên đứng ngồi không yên chứ gì! Hừ... Cũng không tự
nhìn xem có cái thân phận gì, còn dám vọng tưởng so đo với ngài.”
Điềm Nhi buông khung thêu trong tay xuống, bình tĩnh hỏi: “Nha hoàn bên cạnh Triệu Giai cách cách...”
“Nghe nói mới đánh được một nửa, người đã không còn dậy được.”
Điềm Nhi cúi đầu, cảm thấy cổ họng có chút ghẹn.
Phỉ Thúy hầu hạ nàng từ nhỏ, làm sao không biết chủ tử nhà mình tâm địa Bồ Tát, vội vàng khuyên giải.
“Đi đưa cho nhà nàng mười lượng bạc đi.” Điềm Nhi cúi đầu thở dài: “Dù sao, nói thế nào cũng là một mạng người a!”
Phỉ Thúy mặc dù trong lòng không cho là đúng, nhưng ngoài miệng lại thưa: “Vâng!”
“Còn nữa...” Điềm Nhi nho nhỏ hít vào một hơi, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm
khắc: “Truyền lời của ta cho Triệu Giai cách cách, bảo nàng chép 20 lần
‘Tâm kinh’, khi nào chép xong, thì lúc đó mới được ra khỏi phòng.”
Tuy Điềm Nhi không thông minh lắm, nhưng những chuyện nào nên biết thì vẫn có thể nhận thấy rõ ràng.
Dận Chân đang trên đường đến Gia Hòa viện thì bị chặn đường, nếu mình không khiển trách gì, đây chẳng phải là nói về sau a miêu, a cẩu nào cũng có
thể mặc sức mà chặn họng mình sao? Uy nghiêm phúc tấn của nàng để chỗ
nào.
“Vâng!” lần này Phỉ Thúy thưa dạ vậy mà nhanh hơn, hơi cúi người, liền đi xuống truyền lời.
Nàng chân trước vừa mới đi, San Hô chân sau liền đi vào.
“Nha đầu kia làm gì mà lúc nào cũng hấp ta hấp tấp?” San Hô nhíu mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Điềm Nhi không muốn nhắc lại chuyện Triệu Giai thị, liền dời đề tài nói: “Đông sương bên kia thu thập xong chưa?”
“Rồi ạ! Hai ngày trước đã bảo Tiểu Hỉ Tử kêu người đốt địa long rồi, bây giờ trong phòng rất ấm áp! Chủ tử có thể chuyển qua đó bất cứ lúc nào.”
Điềm Nhi gật gật đầu, lại căn dặn một chút, mới cho bà ta lui xuống.
Qua buổi trưa, nàng chuẩn bị xuất môn, Tống thị cùng Lý thị đều đến đưa tiễn.
Dõi theo xe ngựa tứ mã chạy xa dần, Lý thị không khỏi đầy tư vị nói: “Ai,
cũng không biết lúc còn sống, liệu chúng ta có được tiến vào nơi “ngói
vàng mái đỏ” kia gặp gỡ các quý nhân hay không.”
Tống thị nghe
vậy ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn vẻ mặt hâm mộ của Lý thị, bỗng nhiên
đầy hàm ý nói: “Muội muội không cần phải hâm mộ, biết đâu không bao lâu
nữa là có thể đạt được sở nguyện rồi!”
Lý thị chợt quay phắt lại, trong đôi con ngươi đen lóe lên tinh quang sáng quắc. “Ha ha... Tỷ tỷ
rõ là nói đùa.” sau một lúc lâu, khóe miệng nàng nhếch lên, không khỏi
châm chọc nói: “Chỉ sợ là muội muội không có phúc phận lớn như vậy đâu!”
Tống thị cầm khăn thêu che miệng khẽ ho hai tiếng, không nói gì thêm.
“Chủ tử, người thấy Tống cách cách hôm nay nói vậy là có ý gì?” sau khi về viện, đại nha hoàn Bình Nhi của Lý thị nhỏ giọng hỏi.
Nhấp một ngụm trà nóng, trong đầu Lý thị lóe lên đủ loại suy nghĩ.
Đầu năm ngoái gia được phong vị bối lặc, dựa theo tổ chế của Mãn thanh, bối lặc được phép có một phúc tấn, một trắc phúc tấn, nhưng vì khi đó vị
trí chính thê của gia bỏ không, tất nhiên là không đến phiên trắc thê
gì. Nhưng bây giờ thì khác, bối lặc gia đã lấy phúc tấn, như vậy cũng
nên lo lắng chuyện trắc phúc tấn rồi, nếu không về lâu về dài, nhất định sẽ có lời đồn phúc tấn “ghen tuông”, do đó Nữu Cỗ Lộc thị kia cũng phải để một người điền vào vị trí kia.
Cơ hội, đây là cơ hội tuyệt hảo a!
Ngón tay cầm đế trà của Lý thị siết chặt, trong mắt lóe lên ánh cuồng loạn.
Còn có hai năm là đến dịp tuyển tú nữ, cho nên không có khả năng là từ
trong nội cung tuyên chỉ đến, như vậy cực kỳ có khả năng là tuyển chọn
ra một người từ trong ba người: nàng, Tống thị, Triệu Giai thị!
Nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt Lý thị đột nhiên căng đỏ lên. “Trắc phúc
tấn”, ba chữ này nghe như là món ăn ngon nhất, khiến cho cả người nàng
sinh ra một loại cảm giác điên cuồng kỳ diệu.