Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 11 : Tặng y

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Điềm Nhi không biết

hai người họ rốt cuộc đã làm bao lâu, cũng không biết mình làm sao trở

lại phòng ngủ. Chỉ biết duy nhất một điều là, khi nàng một lần nữa mở

mắt ra, đã là xế chiều ngày hôm sau.



Nghe thấy động tĩnh, San Hô

vội sột soạt bước chân nhanh đi vào. Trông thấy chủ tử ngây người ngồi

trên giường, không biết nhớ tới cái gì đó, mà gương mặt nàng đột nhiên

đỏ lựng.



“Chủ, chủ tử, tỉnh!”



“À? Ừ!” Điềm Nhi hơi giật mình, ngẩng đầu lên, thấy là San Hô, liền ho khan một cái, thanh âm chột dạ hỏi: “Gia đâu rồi?”



“Nghe Tiểu Hỉ Tử nói, gia đang ở thư phòng ạ!”



Nghe hai chữ “Thư phòng”, một vài hình ảnh kịch liệt màu hồng phấn, liền

không bị khống chế mà chui tọt vào trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của

Điềm Nhi nháy mắt biến thành một trái táo đỏ, thẹn thùng quả muốn lấy

chăn bao lại chính mình, vĩnh viễn không ra ngoài.



Dường như chê da mặt chủ tử chưa đủ mỏng, San Hô tiếp tục nhẹ giọng nói: “Sáng sớm

hôm nay bối lặc gia ôm ngài trở về, ngài ngủ sâu quá, gọi sao cũng không tỉnh.”



Điềm Nhi nghe vậy, thật nhanh quét mắt nhìn áo lót mới thay trên người.



“Là nô tỳ tự mình hầu hạ.” San Hô vội vàng nói.



Lúc này nàng đã biết, hôm nay gương mặt của San Hô, vì sao lại đỏ khác

thường rồi. Hu hu... Chắc chắn đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại

của mình rồi. Điềm Nhi vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, nàng không muốn

sống nữa...



Trong thư phòng, Dận Chân buông cuốn sổ con trong tay xuống. Hắn sắc mặt nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên, tinh thần thoải

mái, tâm tình cực tốt.



Tô Bồi Thịnh bưng ly trà nhỏ, đặt đến tầm tay của chủ tử, cười hề hề hỏi: “Gia, hôm nay dùng bữa ở chỗ phúc tấn ạ?”



Dận Chân ngẩng đầu liếc hắn một cái, mắng: “Lắm miệng!”



Tô Bồi Thịnh đã hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, há có thể không phân biệt

chủ tử đây là giận thật hat giận giả sao. Xem ra đêm qua âm thầm để phúc tấn vào là làm đúng! Tô Bồi Thịnh trong lòng hung hăng cười thầm hai

tiếng.



Sau nửa canh giờ, Dận Chân quả nhiên đứng dậy, đi đến hướng Gia Hòa viện.


Bởi vì Dận Chân không ăn mặn*, nên Điềm Nhi không chuẩn bị thịt, chỉ dặn người chuẩn bị lá lách bò, óc heo, sứa,

tôm viên, cá viên, còn có các loại rau dưa, như cải trắng, rau chân vịt, khoai tây cắt lát, cây du mạch, đậu phụ đông, đậu hũ da, nấm, nấm kim

khâu, khoai lang trắng linh tinh.



Các loại gia vị ăn kèm cũng có

rất nhiều loại, dầu mè, hoa hẹ, chao, tiêu ớt, rượu vàng Thiệu Hưng,

hành băm, rau thơm, nước mắm, chén lớn chén nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ bày đầy một bàn.



Có những thứ này chen vào. Điềm Nhi liền tạm thời vứt

bỏ cảm xúc không tốt vừa rồi, nàng cầm muỗng nhỏ, pha vài loại gia vị

làm nước chấm đặt trước mặt hai người, lại bỏ da sứa, lá lách bò vào

trong nồi nước sôi sùng sục đảo đảo, đợi đã chín biến màu mới lấy ra.



“Lúc còn nhỏ, cứ vào lập đông mỗi năm, ngạch nương đều sai người làm một nồi lẩu như vầy, cả nhà ngồi quây quần quanh nồi lẩu nóng hừng hực, vừa

thổi vừa ăn, cười cười nói nói, rất là vui vẻ!”



Nghe Điềm Nhi nói vậy, trong đầu Dận Chân lơ đãng hiện ra một bức tranh. Mẫu thân ôm cô

bé nhỏ nhắn trong lòng, đứa bé trai kháu khỉnh ngồi bên cạnh phụ thân,

một nhà vây quanh nồi lẩu bốc khói nghi ngút, trên mặt đều tươi cười

hạnh phúc, có lẽ đứa bé gái sẽ làm nũng vòi mẫu thân gắp miếng thịt cho

mình, có lẽ đứa bé trai nghịch ngợm sẽ len lén uống thử chút rượu thơm

của phụ thân... Ấm áp, hạnh phúc mà vượt qua ngày đông đầu tiên giá

lạnh.



“Sau này, cứ ngày này, đều ăn lẩu như vậy đi!” Không biết tại sao, Dận Chân buột miệng thốt ra một câu như vậy.



Điềm Nhi ngẩng đầu, dùng đôi mắt thật to kinh ngạc nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhuộm lên một tầng hơi nước. “Vâng!” Nàng gật đầu thật mạnh.



Về sau cứ ngày này mỗi năm, hai chúng ta cũng ở cùng nhau đi! Như vậy cũng sẽ không cảm thấy lạnh.



Chú thích:



*ăn chay: Thực ra, trong Phật giáo có hai trường phái chủ trương ăn chay

khác nhau. Phật giáo Nam Tông, vì muốn giữ truyền thống khất thực của

Đức Phật, thời Phật giáo Nguyên thuỷ, cho nên phái này chủ trương ăn

chay theo cách ‘tam tịnh nhục’, nghĩa là những loại thịt nào mà mình

không thấy người ta giết, không nghe tiếng kêu la của loài thú bị giết,

hay không vì mình mà giết, những loại thịt đó thì tỳ kheo được thọ dụng, không phạm giới. Thế nhưng, Phật giáo Bắc Tông (Đại Thừa ở Trung Quốc)

thì không chấp nhận cách ăn chay này, họ quan niệm rằng ăn chay là không được ăn thịt cá, chỉ ăn các loại rau đậu…



Ai đọc Đức Phật và

nàng cũng biết điều này, vậy nên anh Dận Chân ăn chay tức là không ăn

thịt, không ăn tanh, không ăn các loại thịt có màu máu, thịt cá, thịt

tôm, ngay cả óc heo là màu trắng nên ăn được.