Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 17 : Xuất môn
Ngày đăng: 16:34 30/04/20
Lúc Điềm Nhi biết chuyện Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị chẳng may sanh non, đã là rất nhiều ngày sau.
“Tại sao có thể như vậy?” đặt rổ kim chỉ trong tay xuống, nàng kinh ngạc lẩm bẩm nói.
Còn nhớ rõ ngày đó tiến cung, trên mặt Hoàn Nhan thị toát ra nụ cười hạnh phúc, nhưng không ngờ hôm nay lại sinh non.
Dận Chân đối diện nghe vậy, thần sắc lại nhàn nhạt cầm lên một cái áo nho nhỏ, cau mày hỏi: “Tại sao lại là vải cũ.”
“Em bé vừa ra đời làn da rất non, mặc vải mới sẽ cọ làm tổn thương da, loại này mềm cũ... Ai da, gia, ngài lại ngắt lời...” Điềm Nhi vờ giận trừng
mắt nhìn người nào đó.
Rõ ràng nàng vừa mới nói chuyện của Hoàn Nhan thị mà!
“Chuyện nhà lão Thập Tứ, nàng bớt quan tâm đi.” Dận Chân vươn tay, mặt đầy dịu
dàng sờ sờ vùng bụng chưa nhô ra của Điềm Nhi: “Lo nuôi dưỡng con gia
thật tốt mới quan trọng hơn.” Đối với hành vi của người nào đó tùy thời
tùy chỗ, đều muốn sờ sờ bụng mình, Điềm Nhi đã tập mãi thành quen rồi,
chỉ có ý ừ hử không hài lòng, rồi sau đó khẽ thở dài nói: “Ngạch nương
nhất định sẽ rất thương tâm!”
Đức Phi coi trọng đứa bé trong bụng Hoàn Nhan thị cỡ nào, Điềm Nhi cũng đã thấy tận mắt, nay đứa bé không
còn, bà chắc là đau lòng không ít đâu.
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Điềm Nhi.
Đôi mày thanh tú của tiểu thê tử hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt thật to
lóe lên cảm xúc bi thương, không có chút nào che dấu cũng không có chút
nào làm ra vẻ, nàng là đau lòng thật sự.
Tại sao? Bọn họ đối xử với nàng như vậy, tại sao còn phải đau lòng thay cho họ?
“Nàng...” giọng hắn có chút khàn khàn: “Không hận họ sao?”
“Hận?” Điềm Nhi giống như nghe được loại chuyện gì lạ lùng, chớp chớp mắt. Sau đó, trong cái chớp mắt tiếp theo nhếch miệng lên. “Ở trong lòng gia,
thiếp là nữ nhân bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
Nha đầu ngốc! Dận Chân nhìn bộ dạng nghển cổ của nàng, lặng lẽ lắc đầu.
Nàng cũng không biết, nếu không phải nàng vừa vặn mang thai, những lời nói
kia của Đức Phi có thể hủy diệt tất cả thanh danh của nàng, đến lúc đó
nàng lấy cái gì mà đứng trước mặt mọi người.
nay, cũng chưa từng mang thai. Ở điểm này, có khả năng được đánh đồng
cùng phủ Tứ bối lặc trước kia.
“Lại nói, còn phải chúc mừng Tứ
tẩu nữa!” Quách Lạc La thị đổi đề tài, nói với Điềm Nhi: “Tứ gia nhất
định là cao hứng muốn điên đi!”
Điềm Nhi cười ngượng ngùng, không trả lời.
Sau khi kết thúc lễ Tắm ba ngày, Điềm Nhi theo Dận Chân lên xe ngựa hồi phủ.
Bất quá trước khi đi, nàng có nhìn thấy Bát A Ca Dận Tự, quả thật là một
giai công tử văn nhã phong thần tuấn lãng, Điềm Nhi nghĩ, hắn và Quách
Lạc La thị bên cạnh thật sự rất xứng đôi a.
“Nghĩ gì thế?” Nhìn tiểu thê tử suy nghĩ xuất thần, cánh tay dài của Dận Chân vung lên, liền kéo người vào trong lòng.
Điềm Nhi vô cùng thành thật trả lời: “Nghĩ đến Bát A Ca.”
Mặt Dận Chân lập tức đen xuống.
Điềm Nhi ngẩng đầu.
“Ai da... Không phải như chàng nghĩ đâu...” cô nương nào đó lập tức nũng
nịu, biến thành con sóc nhỏ xoay qua quấn lại trong lòng người ta.
“Đàng hoàng một chút coi.” Dận Chân cẩn thận né được bụng nàng, hướng tới mông nhỏ liền vỗ mạnh một cái.
Một lát sau, Điềm Nhi nâng ngón tay non mịn lên, ở trên ngực nam nhân vừa
vẽ vòng tròn, vừa rầm rì kể chuyện hôm nay gặp Ngũ phúc tấn cùng Bát
phúc tấn.
“ ... người chỉ biết ăn uống vui đùa như thiếp, mà cũng nghe được danh tiếng của Bát đệ muội đó.” Trong đôi mắt Điềm Nhi tràn
đầy ánh sao nhỏ, rất có loại hưng phấn khi fan hâm mộ nhìn thấy minh
tinh.
Dận Chân nghe vậy lại khe hừ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy
khinh thường một cách bí hiểm, cực kỳ lạnh nhạt đánh giá: “Chỉ là cái
hạng mua danh chuộc tiếng mà