Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 22 : Đầy tháng

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Một ngày nọ, Điềm Nhi vừa uống xong bát thuốc, đang nhăn nhăn nhó nhó bới chọn mứt quả trong hũ kẹo, San Hô đã hớn hở đi đến.



“Chủ tử, phu nhân đến ạ.”



Điềm Nhi sửng sốt, vẻ mặt lập tức mừng rỡ: “Mau mời ngạch nương vào.”



Một lát sau, mẹ Điềm Nhi được Phỉ Thúy dẫn vào.



Nhìn con gái đang tựa nửa người trên gối, mẹ Điềm Nhi nhất thời hốc mắt cay

cay. “Con gái, con gái ngoan của ta...” Nói xong thanh âm liền nghẹn

ngào.



Điềm Nhi thấy vậy trong lòng cũng khó chịu theo, nghĩ lại

ngày ấy sinh con đau đớn, không biết tại sao một cỗ ủy khuất liền xông

lên đầu, hận không thể vùi trong ngực ngạch nương khóc một hồi.



“Phu nhân, phúc tấn sinh được tiểu a ca phải nên cao hứng chứ!” Phỉ Thúy

đứng bên cạnh thấy bộ dạng hai mẹ con này “nhìn nhau không nói, lệ thành hàng”, không khỏi liên tục nói: “Mau đến xem xem, cháu ngoại ngoan của

ngài đang ở kia kìa.”



Nói xong, liền dẫn mẹ Điềm Nhi tới cái nôi cạnh giường.



Quả nhiên, vừa nhìn thấy thằng bé, mẹ Điềm Nhi liền hoàn toàn quăng khuê nữ mình ra sau ót, hai mắt sáng lên nhìn tiểu bảo bảo bụ bẫm. Tám Cân vừa

ngủ một giấc ngon, bây giờ đúng là lúc tỉnh lại, một cái đầu tò mò lấm

lét nhìn trái phải, miệng còn oa oa kêu loạn.



“Giống! Thật giống

a!” mẹ Điềm Nhi duỗi tay bế tiểu tử béo lên, nghe mùi sữa thơm trên

người, thao thao không ngừng: “Thằng bé này giống y chang con hồi nhỏ,

quả thực là trong một khuôn đúc ra.”



Điềm Nhi nghe vậy cực kỳ 囧.

Thầm nghĩ, lúc mình sinh ra vì thiếu tháng, tổng cộng nặng có ba cân

hơn, yếu ớt y như con mèo con, còn Tám Cân mặt béo tròn vo như quả cầu

thịt không là thịt kia, làm sao lại giống được nha?



“Nhìn này, lông mày này, đôi mắt này...” mẹ Điềm Nhi cười vui vẻ đầy mặt: “Vừa nhìn liền biết là có phúc rồi.”



Đối với điểm này, Điềm Nhi thừa nhận, nói như thế nào Tám Cân cũng là Hoàng tôn, xuất thân dòng máu cao quý áo cơm không lo, làm sao mà không có

phúc khí được nha.



Mẹ Điềm Nhi vừa yêu thích nựng bế bồng cháu ngoại cưng, vừa cúi đầu dùng miệng cắn cắn lên mặt núc ních thịt của thằng bé.


Dận Chân gật đầu nói: “Cuối tháng sẽ xuất phát. Lần này, Hoàng a mã chọn ta cùng đi.”



Điềm Nhi nghe xong sắc mặt lập tức ảm đạm. “Phải đi bao lâu?” Nàng nhẹ nhàng thở dài.



“Có thể là đầu thu sẽ quay lại.” Thấy bộ dáng tiểu thê tử ‘mặt ủ mày chau’, Dận Chân không khỏi cười khẽ một tiếng.



Tám Cân còn nhỏ như vậy, Điềm Nhi căn bản không thể yên tâm để con một mình ở nhà, cho nên lần này nhất định là không thể đi cùng.



Chủ đề này, tạm dừng ở đây.



Sau khi ăn sáng xong, không bao lâu, những người đến phủ Tứ bối lặc dự lễ

mừng tiểu a ca đầy tháng đã bắt đầu nườm nượp nối đuôi nhau đến, Dận

Chân đến tiền viện tiếp đón khách khứa, Điềm Nhi thì ở tại hậu viện tiếp đón đám nữ quyến.



Lúc nàng mới gả đến, lúc đó Dận Chân cùng

Hoàng thượng còn đang ‘cơm không lành canh không ngọt’, lại thêm tất cả

mọi người đều cho rằng vị tân phúc tấn này sẽ không sống được bao lâu,

cho nên đến dự cũng không có bao nhiêu người. Nhưng lần này thì khác,

nhìn đám nữ nhân khắp phòng, nụ cười trên mặt Điềm Nhi gần như cứng

ngắc.



Vẫn là Thập tam phúc tấn nhìn ra nàng bối rối, cố ý lại gần giới thiệu từng người: “Ngũ tẩu cùng Bát tẩu ngươi đã gặp, vị này là

Tam tẩu vị này là Cửu tẩu, còn mấy vị này là phúc tấn của thế tử, của

bối lặc phủ Thân vương, vị này là phu nhân và con dâu trưởng của Long

Khoa Đa, mấy vị bên kia là...”



Như thế, Điềm Nhi đành phải mặt mang mỉm cười mà nhất nhất hành lễ ra mắt.



“Ôi!!! Đây là tiểu a ca của chúng ta sao, xem xem, trông thật đáng yêu a!” Bát phúc tấn Quách Lạc La thị đón đứa bé từ trong tay Tiền ma ma, ôm trong

ngực nhẹ nhàng đong đưa.



Vì biết được chân tướng của chuyện “cắt

thịt cứu tổ mẫu”, Điềm Nhi đối với Bát phúc tấn ‘tiên nữ’ rất kiêng dè,

thấy nàng ta bế con, trái tim nàng không khỏi nhảy thót ra khỏi lồng

ngực.



Tám Cân thì tất nhiên chẳng hay chẳng biết gì, cũng không

biết mẫu thân lo âu, chỉ thấy có người cười với mình, thì cũng cười

khanh khách đáp lại thôi. Một nụ cười này, càng dẫn dụ sự chú ý của đám

người bên cạnh. Ngay cả Ngũ phúc tấn ‘oán phụ’ cũng không nhịn được mà

nở nụ cười.