Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 98 : Xử trí

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Điềm Nhi không cách

nào khống chế đem tầm mắt của mình phóng về phía Dận Chân, nhận được một cái trừng mắt hung dữ của nam nhân nhìn lại, nàng lập tức thở phào nhẹ

nhõm. Rồi sau đó trong đầu lại dâng lên một ý niệm hoàn toàn vô lý, đứa

bé của Niên Tiểu Điệp sẽ không phải là của...



“Cứu ta, mau cứu

ta!” Đại khái cũng nghe được lời thái y nói, đã đau đớn đến nửa tỉnh nửa mê, Niên Tiểu Điệp đột nhiên với tay hướng về phía Thập Tứ a ca: “Dận

Trinh, mau cứu ta, mau cứu ta, đây là con của ngươi a, mau cứu ta.”



Thập Tứ a ca Dận Trinh hai con ngươi mắt chợt căng cứng, nhìn Niên Tiểu Điệp co quắp nằm dưới đất, bên chân tụ lại một vũng máu tươi, hắn thanh âm

lạnh như băng nói: “Niên thái quý phi đầu óc thật không tỉnh táo, cư

nhiên dám làm vấy bẩn bản quận vương, thật sự là tội đáng muôn chết.”



“Không sai!” Bên kia Thái hậu vội nói theo: “Nàng ta bất trung với tiên đế,

dâm loạn trong hậu cung, nên loạn côn đánh chết, người đâu, lập tức lôi

tiện nhân này...”



“Thái hậu cần gì phải gấp gáp.” bên kia Dận

Chân liếc nhìn đệ đệ bên dưới sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm lổ mồ

hôi lạnh, hắn trầm giọng nói: “Cũng phải tìm ra tên nam nhân kia cả gan

dám quyến rũ tiên hoàng ngự phi, làm loạn huyết mạch hoàng gia mới phải, trẫm nói đúng không, Thập Tứ đệ?”



Thập Tứ a ca Dận Trinh đầu cúi gằm, trên mặt không còn khí khái hăng hái của thuở nào, chỉ thấy trong

ánh mắt nhìn ca ca ruột của hắn, ngập đầy oán hận không gì sánh được.



Mà ánh mắt như thế, càng làm cho Dận Chân thêm phẫn nộ, nỗi hận thiếu chút nữa bị mất mạng gộp chung với oán hận chất chứa từ ngày xưa đồng loạt

xông lên tận não, chỉ nghe hắn gằn từng từ từng chữ, niết qua kẽ răng,

nói: “Trẫm hôm nay sẽ cho ngươi chết được minh bạch.”



Ngay lúc

này, lại có một người bị dẫn vào, nhưng lại là một nha hoàn xinh xắn mặc phấn y, nàng phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu,

khóc nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a!”



Nhác thấy nha hoàn này, Thập Tứ a ca biến sắc.



“Ngươi là người phương nào?” Dận Chân mặt không đổi hỏi.



“Nô, nô tỳ, tên là Tử Uyên, là thiếp thân cung nữ của Niên thái quý phi nương nương.”



“Nga? Nếu là thiếp thân cung nữ, vậy đối với những chuyện của chủ tử ngươi

hẳn là biết rất rõ ràng.” Dận Chân chợt trừng mắt: “Còn không mau thành


Lại

qua mấy ngày, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đích thân đưa Thái hậu nương

nương bị bệnh hồi kinh, lại ngày đêm túc trực hầu hạ trong Vĩnh Hòa

cung, hành động hiếu đạo này, rất được chúng nhân trong triều tán dương.



Nghe mùi thuốc Đông y buồn nôn từ trong chén thuốc trong tay, Điềm Nhi cầm

muỗng bạc, từng chút từng chút bón vào miệng Thái hậu, cái khó là hiện

tại bà ta lúc tỉnh thì ít lúc mê thì nhiều, nước thuốc căn bản không đút vào được bao nhiêu.



“Tình huống của Thái hậu sao rồi?” Dận Chân

đứng sau lưng Điềm Nhi, mặt không biểu tình hỏi. Mấy thái y hầu hạ bên

dưới, người nào người nấy ông nhìn tôi tôi nhìn ông, bộ dáng ấp a ấp

úng, có lời khó nói, Dận Chân nhất thời đại nộ, quát: “Nói!”



“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Hứa thái y run rẩy đi ra trước, lên tiếng nói: “Thái hậu nương nương đã... đã là mặt trời sắp khuất bóng, ngụm máu ngày hôm

đó chính là khí huyết tích tụ trong lòng, chúng thần vô dụng, vô pháp y

trị cho Thái hậu nương nương.”



Dận Chân nghe vậy, gắt gao nhắm hai mắt lại, hai tay ở nơi không người nhìn thấy, hơi run rẩy.



Ai ngờ Hứa thái y lại nói tiếp: “Còn có, còn có một chuyện muốn khải tấu

Hoàng thượng, thần phát hiện Thái hậu nương nương hình như dùng một loại thuốc nào đó trong nhiều năm, thứ này đã kích thích lớn đến huyệt khiếu trong đầu...”



Dận Chân nghe vậy siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Thuốc kia sẽ gây nên hậu quả gì?”



“Tương tự với ngũ thạch tán, người uống vào, cảm xúc sẽ lên xuống đặc biệt mạnh mẽ, dễ buồn dễ giận, dùng lâu thành nghiện.”



Dận Chân hơi thở phập phồng, sau một lúc lâu, nhắm mắt hỏi: “Thái hậu còn có bao nhiêu thời gian?”



“Tâm mạch đã tổn thương, nhiều nhất... còn có ba ngày.”



Những ngày tiếp theo, Điềm Nhi cực nhọc cả ngày cả đêm dốc lòng chăm sóc Thái hậu, Dận Chân thì vẫn luôn ngồi một góc trong phòng, trầm mặc nhìn Thái hậu hôn mê, cứ lẳng lặng như vậy, không hề nói một lời nào.



Mỗi khi như vậy, Điềm Nhi luôn có thể cảm giác được một nỗi bi thương khôn kể.



Mẫu không giống mẫu, tử không giống tử, huynh không giống huynh, đệ không giống đệ.



Những người như họ dù được sinh ra trong nhà Thiên gia thì có thế nào, kết quả có lẽ còn không bằng chúng bình dân bách tính.