Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 2 : Ma ma

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Dạo gần đây có vị hai ma ma đến phủ Nữu Cỗ Lộc.



Một người họ Liễu một họ Tiền, do phủ nội vụ trong nội cung phái tới đặc biệt dạy quy củ cho Điềm Nhi.



Mà kể từ khi các bà ấy đến, Điềm Nhi đáng thương không còn tiêu sái như

xưa, bắt đầu bước vào quá trình huấn luyện “nước sôi lửa bỏng”.



“Nữu Cỗ Lộc cách cách ngài cần biết...” Liễu ma ma một thân áo khoác ngắn

màu nâu, tóc mai bóng như mỡ được vuốt sát vào hai bên, vẻ mặt nghiêm

túc đang nói với Điềm Nhi đang ngồi nửa người, nỗ lực không để chính

mình lắc lư: “Thiên gia quy củ nhiều, sau này nhất cử nhất động của

ngài, ấy thế mà được rất nhiều người bên dưới trông vào, tuyệt đối không được phép xảy ra sai lầm nào dù chỉ tí ti, nếu không chẳng những bị

người chê cười, mà còn liên lụy Tứ gia... thắt lưng thả lỏng, ngực cao

lên...” Đang nói, cây thước gỗ trong tay Liễu ma ma liền nhẹ nhàng gõ

lên lưng Điềm Nhi, làm cho tiểu cô nương đáng thương khổ sở hít vào một

hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nghẹn đến đỏ bừng.



Liễu ma ma thấy

thế, mí mắt cũng không nâng, tiếp tục nói: “Chủ tử trong nội cung nhiều, trên có Ngô hoàng bệ hạ, Hoàng quý phi nương nương, tứ phi nương nương

Nghi Huệ Đức Vinh, Tần phi Quý nhân của các cung, dưới có các vị Trục lý (chị em dâu) cùng mệnh phụ triều đình, đối với từng người có thân phận

khác nhau, cũng phải xuất ra lễ nghi cùng thái độ bất đồng mà đối đãi.

Vừa không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, cũng không thể hạ thấp uy phong là phúc tấn hoàng tử của ngài...”



Đối với Liễu ma ma không ngại lôi thôi dài dòng mà ân cần giảng dạy, Điềm Nhi tỏ vẻ nàng một câu đều không nghe lọt.



Nghĩ thử mà xem, một người dốc toàn bộ tinh lực đều dùng để duy trì dáng

người, bị nói đến mém quên cả thở, nàng còn lòng dạ nào mà đi nghe lời

người khác nói gì. Đại khái trong đầu trừ bỏ một chữ “Mệt” ra, thì không còn cái gì khác rồi.



“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi!” trông tình trạng của Điềm Nhi, trong lòng Liễu ma ma biết rõ, thấy nàng quả thật

không kiên trì nổi nữa, liền mở miệng nói.



Được lệnh, Điềm Nhi chậm rãi đứng dậy, nha hoàn thiếp thân San Hô vội đi tới đỡ nàng.



Từ giờ Thìn đến giờ Mậu (7h sáng đến 9h tối), suốt một ngày học lễ nghi cung đình khiến nàng hoàn toàn kiệt sức.



Thân thể cực kỳ mệt mỏi, người liền không muốn ăn gì, hơn nữa sau lưng còn

có một Liễu ma ma “âm hồn bất tán”, không ngừng nhìn nàng chằm chằm “Ăn

không lộ răng, gắp không được thừa” , Điềm Nhi ăn mà muốn đau dạ dày.



Buổi tối, khi mẹ Điềm Nhi tới, Điềm Nhi còn đang để trần đôi bàn chân sưng

vù như cái bánh bao, được Tiền ma ma cầm kim, châm từng cái nhọt nước

thật to do bị rộp.



“Mẹ, sao mẹ lại tới đây!” Theo bản năng Điềm Nhi muốn rụt chân lại.



Soạt một cái, mẹ Điềm Nhi liền lệ đầy hốc mắt, tim đau như thắt.



“Mẹ tới thăm con một chút!” Biết không thể biểu lộ trước mặt đám ma ma, mẹ
rất tin tưởng không nghi ngờ, nếu nói tại sao, bởi vì đó là hai người họ tận mắt nhìn thấy.



Khoảng gần nửa năm trước, sau khi vị phúc tấn thứ ba của Tứ A Ca chết đi, kỳ thực Hoàng Thượng có ban chỉ cho một vị

cách cách, vị cách cách kia cũng họ Nữu Cỗ Lộc, là con gái của Lăng Trụ

quan điển nghi tứ phẩm. Chính là lúc đó, hai người họ phụng mệnh đến dạy quy củ lễ nghi cho nàng ta, nhưng ai có thể ngờ được, vị cách cách bạc

mệnh kia, không biết tại sao bị nhiễm hàn, sau một cơn đổ bệnh nóng sốt, người liền không còn dùng được.



Thật sao...



Tứ A Ca này không chỉ có thể khắc chết vợ mình, nay ngay cả bà vợ chưa qua cửa cũng bị khắc chết luôn.



Lúc bấy giờ, trong kinh thành đồn ầm lên, nếu không phải Hoàng Thượng lấy

thủ đoạn lôi đình chém đầu vài tên, còn không biết Tứ A Ca bị chỉ trích

bao lâu đâu!



Mệnh của con trai mình có không tốt cỡ nào đi nữa

cũng vẫn là con trai của mình, há lại để người khác làm càn, vì thế

Hoàng thượng nổi trận lôi đình liền giáng xuống người Nữu Cỗ Lộc gia

cùng với đám nô tài các bà từng hầu hạ cách cách.



Ngay bên bờ

ranh giới toàn gia bị diệt vong, cũng không biết ai nghĩ ra một phương

pháp cho Nữu Cỗ Lộc đại nhân, nói là bà con xa có một đứa con gái cùng

chi, từng được Diệu Nghĩa pháp sư của chùa Đại Giác Tự bấm vận mệnh, nói là có mệnh cách đại phú đại quý, vượng phu vượng tử, phúc thọ song

toàn, nếu đem đứa bé này tiến cử cho Hoàng thượng, biết đâu thánh thượng vui vẻ liền bỏ qua cho bọn họ không chừng!



Ai ngờ đến chính là cái phương pháp không ra phương pháp này, thế mà lại thành sự thật!!



Nữu Cỗ Lộc đại nhân giữ được cái đầu, không bao lâu sau lại xoay sở tìm cách, tìm một địa phương xa xôi, rời khỏi kinh thành.



Mà đám nô tỳ các bà oan uổng chịu tội lây cũng bình an trở về cung.



Bởi vì tận mắt nhìn thấy vị tiểu cách cách dịu dàng nho nhã kia trong một

đêm liền qua đời một cách không sao giải thích được. Đó là lý do vì sao

hai vị ma ma Liễu - Tiền đối với kết luận Tứ A Ca “khắc thê”, là tin

tưởng không hề nghi ngờ!



“Aizz! Con người a, đều do mệnh.” Tiền ma ma thở dài thật sâu.



“Đúng vậy, đều do mệnh.” Vuốt nhè nhẹ hà bao nhỏ màu hồng đào trong tay, nhìn những cành cỏ non xanh biếc thêu vặn vẹo trên mặt vải, Liễu ma ma cũng

lơ đãng nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trắng mềm mềm kia của Điềm

Nhi, còn cả bộ dáng của nàng khi bị bà phê bình, lúc nửa đêm lén bò dậy

luyện tập.



“Người có hơi hơi vụng về ngốc ngếch một chút,” Liễu ma ma nghĩ: “Nhưng cũng rất có cốt khí.



Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, biết đâu cô bé kia còn có phúc vận thì sao!”