Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 3 : Đại hôn

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Cảm giác thành thân.



Cảm giác thành thân là cảm giác thế nào? Là hưng phấn, kích động, hay là bất an, thấp thỏm không yên?



Nữu Cỗ Lộc. Điềm Nhi có thể mặt đầy nghiêm túc mà nói cho ngươi biết, cảm giác thành thân chính là “Mệt thấy pà luôn!”



Giống như đêm qua nàng mới vừa chợp mắt một cái, trong chốc lát đã bị mẫu

thân một thân xiêm y mới toanh lôi từ trong ổ chăn ra, khi đó trời còn

tờ mờ tối nữa chứ, đương mơ mơ màng màng, nàng đã bị nhúng vào trong

thùng nước tắm rửa sạch sẽ, rồi lại trong chốc lát, một lão thái thái

dáng dấp tròn béo phúc hậu đến trang điểm cho nàng. Sợi chỉ đỏ dài mảnh

từng đường cạo cạo trên mặt nàng, đến khi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thành một trái táo, sau đó lão thái thái bắt đầu chải đầu cho nàng, vừa chải

còn vừa nói mấy lời cát tường đạt được ước nguyện gì đó, nghe cũng hay

hay.



Sau khi húp một chút nước canh gà, Điềm Nhi đã bị gấp rút mặc giá y vào.



Lễ phục đại hôn của phúc tấn hoàng tử, là chuyên viên Lễ bộ y theo vóc

người của nàng mà làm, cho nên mặc vào vô cùng vừa vặn, hơn nữa lễ phục

cao trang quý khí, trùm lên thân thể nhỏ nhắn của nàng, nhìn qua thấy tự dưng như lớn hơn vài tuổi.



Lúc chiếc khăn voan màu đỏ thẫm thêu

phượng phủ lên cái đầu nhỏ của nàng, là lúc tiếng pháo trúc trong sân nổ lên rung trời, là lúc ca ca cúi người cõng nàng lên, là lúc bên tai

truyền đến tiếng khóc không thôi của mẫu thân, vốn đang mơ mơ màng màng, trái tim Điềm Nhi đột nhiên xiết chặt một cái, một loại cảm giác sợ hãi lờ mờ từ trong lòng lan ra, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ phải rời xa nhà, rời khỏi người thân có thể yêu chiều bao dung vô hạn mình, đi đến một

nơi có hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cùng một nam nhân hoàn toàn xa lạ bắt

đầu cuộc sống mới.



Nàng thật sự có thể làm được sao?



Như cảm giác được muội muội bất an, Văn Diệp cõng muội muội nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”



“Dạ!” Dưới chiếc khăn đỏ thẫm, truyền đến tiếng nghẹn ngào của Điềm Nhi: “Muội không sợ.”



Nàng nhất định có thể.



...



Tiền viện phủ Tứ bối lặc.



Trực Quận Vương Dận Thì khẽ nhấp ly rượu trong tay, khóe miệng xẹt qua ý cười.



Thấy hắn như vậy, Cửu A Ca Dận Đường đảo con ngươi, tiến lên vài bước nói: “Hôm nay tâm tình Đại ca vô cùng tốt nhỉ!”



“Ha ha ha” Dận Thì hào sảng cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của lão Tứ, làm ca ca ta đây tất nhiên phải mừng cho hắn thôi!”




Sau một lúc lâu, Điềm Nhi đã ăn uống no

đủ buông đũa xuống, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như có

mỗi nàng ăn, vị hôn phu đại nhân một miếng cũng chưa động đũa a!



“Tứ gia không ăn sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.



Nhìn canh thừa cơm cặn trên bàn, lông mày của Dận Chân khẽ gần như không thấy được mà nhướn lên.



Trầm mặc chắc là không ăn nhỉ! Điềm Nhi lập tức yên tâm thoải mái



....



Trong tấm màn “Bách tử thiên tôn” (con cháu đầy đàn) màu đỏ thắm, khuôn mặt

nhỏ của Điềm Nhi đỏ bừng ngồi quỳ trên tấm chăn bông, đôi mắt to trong

veo như nước của nàng chớp chớp nhìn chằm chằm đến cửa, đôi tai nhỏ

trắng như ngọc quay qua quay lại dựng thẳng đứng, đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dần dần tới gần, tim Điềm Nhi bình bịch nhảy loạn, lưng lại vô ý thức ưỡn lên, cho nên khi Tứ A Ca Dận Chân rửa mặt xong trở về từ phòng bên, liền nhìn thấy bộ dạng trông chờ mỏi mòn của cô nương nào đó.



“Đã trở lại ạ!” Điềm Nhi cười híp mắt hỏi.



Chắc là bị nụ cười ngọt như mật kia mê hoặc, Dận Chân cư nhiên lại buột miệng đáp: “Ừ!”



Oa a... thanh âm của vị hôn phu đại nhân thật trầm, thật dễ nghe nha.



Cô nương không tim không phổi nào đó hoàn toàn quên mất, mới một phút

trước đây nàng còn sợ hắn muốn chết, hoàn toàn đắm chìm trong thanh âm

“mỹ diệu” của vị hôn phu đại nhân, không chỉ có thế, kỳ thật nhìn kỹ thì vóc người của vị hôn phu đại nhân cũng thật dễ nhìn nữa chứ.



Khác xa với dáng vẻ thiếu niên công tử của Văn Diệp ca ca, vị hôn phu đại

nhân đã là một nam nhân trưởng thành, hắn không chỉ có thân hình cao lớn rắn rỏi, ngũ quan lại sắc bén phi thường, đặc biệt đôi mắt kia, thanh

lãnh (trong trẻo lạnh lùng) như nước lại lạnh lùng cao ngạo, không có

lúc nào mà không tỏa ra một loại ý vị “người lạ chớ đến gần”.



Nhưng mà, Điềm Nhi nghĩ, mình là phúc tấn của hắn, cũng không phải là người lạ nào a!



Có lẽ do ánh mắt Điềm Nhi quá mức nóng bỏng, nóng bỏng khiến người ta

không bỏ qua được, cho nên Dận Chân khẽ cau mày hỏi: “Nàng đang nhìn cái gì?”



Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi lại càng đỏ bừng, xấu hổ chụm chụm ngón tay, lẩm bẩm nói: “Nhìn gia a!”



“Hửm?”



“Vì, vì gia trông thật anh tuấn, cho nên trong lòng Điềm Nhi vui sướng.” Hắc hắc hắc... Ông trời phù hộ, để nàng được gả cho một đại soái ca như

vậy!