Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 19 : Mua mứt

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Lúc Điềm Nhi mang thai bốn tháng, cái bụng trắng mềm rốt cục cũng cáo biệt thời kỳ bằng phẳng, bắt đầu nhô lên như trái bóng hơi, mà đi cùng còn có “ốm nghén” cực kỳ

nghiêm trọng. Thay đổi dáng vẻ thấy đồ ăn ngon liền cười híp mắt của

ngày xưa, cô nương nào đó trong bụng ôm trái bóng hơi nhỏ, hiện tại cái

gì cũng không muốn ăn, mà cũng ăn không vô.



Điều này thật khiến đám hạ nhân hầu hạ nàng rầu muốn chết.



“Chủ tử, ngài ít nhiều ăn một chút đi!” San Hô nhẹ nhàng khuyên nhủ.



Trong chiếc bát sứ trắng đựng một ít cháo rau màu xanh biếc, vừa đẹp mắt lại

vừa mỹ vị. Nếu bình thường, Điềm Nhi ít nhất có thể ăn hơn nửa bát,

nhưng hiện tại thì...



“Lấy ra, lấy ra, mau... ọe...” Điềm Nhi bám người vào cạnh giường gạch, nôn đến mật xanh mật vàng.



Một màn này đập vào mắt đúng lúc Dận Chân vừa vén rèm đi vào.



“Làm sao vậy?” sắc mặt hắn khẽ biến, bước vội đến.



“Còn nhìn cái gì nữa, không mau đi truyền thái y!”



“Không, không cần.” Điềm Nhi vươn tay, có chút yếu ớt bắt lấy ống tay áo Dận

Chân, lại quay đầu qua nói với San Hô: “Các ngươi đi xuống trước đi.”



Nàng sợ nam nhân này giận chó đánh mèo.



“Vẫn không ăn được gì sao?” Dận Chân ngồi xuống cạnh nàng, khẽ nhíu mày hỏi.



Điềm Nhi nói: “Cũng không biết sao, hiện tại chỉ cần nghe mùi thức ăn, trong bụng liền khó chịu cực kỳ.”



“Hứa thái y chế thuốc viên khai vị cho nàng cũng không tác dụng sao?”



“Đừng nhắc tới nữa.” Điềm Nhi vẻ mặt chán ghét phàn nàn nói: “Thuốc đó càng

khó ăn hơn, vừa đắng vừa chát, đừng nói tới khai vị, thiếp nghe mùi cùng muốn nôn rồi.”



Dận Chân nhìn tiểu thê tử trong lòng, so sánh với bộ dáng xinh tươi mọng nước trước kia, bây giờ trông nàng lại tiều tụy

đi một chút, hai gò má như quả táo cũng gầy đi rất nhiều, nhưng mà...

bụng.



Trong mắt hắn vụt qua một chút ánh sáng nhu hòa, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve. Đứa bé cũng lớn lên rất nhiều.



“Vất vả cho nàng rồi!” Nam nhân tại bên tai nhẹ nhàng nói.



Cảm giác như mật đường nảy lên từ đáy lòng Điềm Nhi, tất cả khổ cực phải

chịu trong khoảng thời gian này, lúc này đều biến mất tăm hơi.
trên người mặc một thân áo dài lụa màu hoa cà in hoa văn kim ngân, trên

đầu vấn búi tóc song hoàn, vài quả cầu tuyết nhung xù xì sáng tạo cài

sau đầu, tuy ngũ quan nàng bình thường, tướng mạo chỉ có thể coi là

trung đẳng, nhưng hơn người ở khí thái tự tin giữa hai đầu lông mày, tự

tin như mọi việc đều không thoát khỏi sở liệu.



Thiếu nữ vừa trò chuyện vừa đi vào cửa hàng.



“A?” Nàng dừng bước lại, nhìn quầy hàng trống trơn: “Đây là có chuyện gì?”



Chưởng quầy béo vội vàng kể lại chuyện vừa rồi.



“Người này cũng thật là kỳ quái.” Thiếu nữ đảo đôi mắt đẹp, lầm bầm lầu bầu

nói: “Cho dù là mứt quả, cũng không mua một lần mà nhiều như vậy a!”



Bất quá có thể kiếm tiền, cũng là coi là việc tốt, cũng không thích thú sâu hơn, chỉ nói với chưởng quầy béo: “Lưu thúc thúc, lần này ta tới có

mang theo một loại bánh ngọt kiểu dáng mới, là dùng bơ được truyền tới

từ bên kia Đông Dương làm nhân bánh, bên ngoài dùng bột mì nướng mà

thành, ta đặt cho nó cái tên là: “Phao phù.” (phát âm tiếng Hán của bánh puff: bánh su kem)



Chưởng quầy béo nghe vậy, nụ cười trên mặt

sáng lạn, kêu một tiếng “tốt” rõ to, nhưng trong lòng lại bắt đầu thầm

nghi ngờ. Vị tiểu thư này, từ nhỏ đã thích “phát minh” mấy thứ ly kỳ cổ

quái, còn nhớ lần trước cái gọi là “Xảo khắc lực” (Chocolate) gì gì đó,

từ nguyên liệu đến chế tác, không biết bỏ ra hết bao nhiêu nỗ lực, cuối

cùng làm được cũng bất quá là một cục đen thui thùi lùi.



Thật là lãng phí tiền bạc.



Chưởng quầy béo quyết định phải lấy tốc độ nhanh nhất viết thư cho đại thiếu

gia, nói cho ngài ấy biết tiểu thư chạy đến kinh thành này mới được.



“... Đúng rồi!” Đột nhiên, thiếu nữ kia xoay người hỏi một câu làm cho chưởng quầy béo kinh ngạc không thôi.



Nàng nói: “Thúc có biết phủ Tứ bối lặc ở đâu không?”



“Tiểu, tiểu thư?” một hàng mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, chưởng quầy béo gần như run rẩy.



Thật là không có tiền đồ gì cả. Thiếu nữ giương cao cằm nhỏ, một chút khinh thường xẹt qua trong mắt.



“Dận Chân...” Trong lòng tràn đầy ngọt ngào đọc cái tên này, nàng vô cùng hạnh phúc thầm nghĩ: “Niên Tiểu Điệp ta đã đến rồi.”



***