Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 101 : Đại hôn

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Ung Chính năm thứ sáu, ngày 14/5, ngày đại cát, thích hợp chuyện cưới hỏi.



Điềm Nhi mở mắt, cất giọng gọi: “Phỉ Thúy!”



“Chủ tử...” Phỉ Thúy cước bộ vội vã đi tới, thấy Điềm Nhi nửa ngồi trên

giường, không khỏi cười nói: “An tâm, bây giờ mới đến canh bốn thôi ạ.”



“Không được. Bổn cung nói sao cũng không ngủ được.” Điềm Nhi lắc lắc đầu: “Đỡ ta đứng lên đi.”



“Nô tỳ xem ra, là do ngài quá hưng phấn đó thôi.” Phỉ Thúy cười trách nói, nghe lời đi tới.



“Sao có thể không hưng phấn a, đây là lần đầu tiên bổn cung cưới con dâu.”

Điềm Nhi lắc đầu, có chút thở dài nói: “Nói cũng kỳ quái, bộ dạng lúc

Tám Cân mới sinh ra, thỉnh thoảng còn hiện lên trước mắt ta, nhưng chớp

mắt một cái đã sắp nạp đích phúc tấn rồi, thời gian trôi qua thật nhanh

a. Chớp mắt bổn cung cũng già đi rồi!”



“Nương nương nói vậy là

khiêm tốn rồi” Phỉ Thúy khẽ cười, trêu nói: “Nô tỳ vậy mà chưa từng thấy lão nhân nào có tướng mạo xinh đẹp như ngài a.”



Điềm Nhi nghe

xong không khỏi cười cười, đoạn nói: “Đúng rồi...” Nàng tựa như nhớ tới

cái gì vội nói: “Kêu Tiểu Hỉ Tử đi Dục Khánh cung nhìn xem Hoằng Đán đã

dậy chưa, tuyệt đối không được lầm canh giờ, còn nữa, nhất định phải để

cho Hoằng Đán ăn một ít, ngày hôm nay thế mà không thể có thời gian rảnh mà cũng không có thời gian rảnh cho hắn ăn cơm đâu.”



“Vâng! Nô tỳ bây giờ sẽ đi dặn Hỉ công công.”



Hôm nay là ngày đại hỉ của trưởng tử, tất nhiên là Điềm Nhi phải tỉ mỉ ăn

diện một phen, trình độ long trọng phỏng chừng cũng chỉ thua thời điểm

phong hậu năm đó, nàng bên này vừa ăn mặc trang điểm thỏa đáng xong, bên kia đã có thái giám hô lên the thé: “Nhị a ca đến, Tam a ca đến, Tứ a

ca đến, Ngũ a ca đến, Hòa Nhạc công chúa đến, Gia An công chúa đến...”



“Mấy đứa này vậy mà kéo đến cùng một lúc.” Điềm Nhi bật cười vài tiếng, được Phỉ Thúy nâng đỡ, đi đến tiền điện.



“Nhi thần thỉnh an Hoàng ngạch nương, ngạch nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”



Nhìn đám con cái trước mắt, Điềm Nhi mặt mày đều ẩn hiện vẻ hạnh phúc, cười nói: “Hôm nay đến thật sớm a.”
Trông vẻ mặt Hoàng hậu nương nương liền biết chiếc vòng tay này nhất định là vật quý giá luyến tiếc, sau khi Tú Nghi tạ ơn, bèn cẩn thận nhận lấy, đeo vào cổ tay trắng của mình.



Không bao lâu

sau, toàn bộ hành lễ xong, Điềm Nhi giữ hai vợ chồng lại ăn trưa, đám

Hoằng Thì cũng giúp vui chạy vội tới, mở miệng là gọi một tiếng hoàng

tẩu, làm Tú Nghi thẹn thùng đỏ hết cả mặt, lại ba ngày sau, Hoằng Đán

dẫn cô dâu lại mặt, Phú Sát phủ đối đãi long trọng, cứ thế, đợi hết

tháng năm, Hoằng Đán được Dận Chân ban cho công vụ, bắt đầu chính thức

bước vào triều đình.



Hôn sự của đại nhi tử đã thành, Dận Chân

liền dẫn Điềm Nhi trở về Viên Minh viên, lại qua ba tháng sau, trong

kinh thành xảy ra tai hoạ, rồng đất cựa mình, tạo thành địa chấn trên

quy mô rất lớn, dù ở trong Viên Minh viên, Điềm Nhi cũng bị ảnh hưởng

đến, ở trong cơn chấn động bị ngăn tủ đập trúng lưng, nếu không có bọn

hạ nhân liều chết che chở nàng, nói không chừng đã mất mạng ngay tại

chỗ, nhưng cho dù như vậy, cũng đã khiến nàng hôn mê suốt bốn ngày, lúc

mở mắt ra, cảm thấy đã như cách mấy đời.



Việc này cũng khiến hai

vợ chồng Dận Chân cảm giác được cái gì gọi là sinh mệnh vô thường, vì

thế sau khi xử lý tốt đủ mọi công việc hạng mục sau tai họa động đất, đã là mùa xuân ấm áp của năm sau, Dận Chân thay đổi ngày xưa bận rộn không ngừng nghỉ, quyết định dẫn Điềm Nhi đi Giang Nam du ngoạn. Thế là, để

lại mỗi Hoằng Đán trong kinh thành, bọn họ mang theo mấy đứa con còn lại lên thuyền đến Giang Nam.



Đây là lần đầu tiên trong đời Điềm Nhi được ngồi trên một con thuyền lớn như vậy, vì thế hoàn toàn không ngờ

rằng mình thế nhưng sẽ có tình trạng “say sóng”, dọc theo lộ trình thế

mà khổ nàng, đừng nói thưởng thức Kinh Hàng Đại Vận Hà (kênh Đại Vận Hà) bao la tráng lệ, cả người nàng cũng sắp thành chiếc lá bị sương vùi

dập, chỉ có thể lừ đừ ũ rũ nằm bẹp trên giường, bất quá tục ngữ nói

đúng, mỹ nhân dù bị bệnh cũng chính là Tây Thi ôm ngực, có một phen mỹ

thái đặc biệt, Dận Chân nghĩ, nha đầu này bình thường hoạt bát ríu ra

ríu rít, nay ngược lại an phận hiền lành hẳn, lỗ tai mình thật ra cũng

được thanh tịnh không ít, vừa nghĩ như thế, không khỏi tâm tình thật

tốt, đối với Điềm Nhi thương tiếc vô cùng, khiến nàng cảm động không

thôi a, dứt khoát, như Tiểu bạch hoa* trực tiếp chui vào lòng hắn. (Điềm Nhi bệnh yếu ớt trông như tiểu bạch hoa)



Sau đó, một đường đi đi dừng dừng, đợi đến hơn hai mươi ngày sau, đoàn người Dận Chân rốt cuộc đã tới Giang Nam, Tô Châu.