Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 100 : Điệp vong

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


“Ngạch nương có thích không?”



Điềm Nhi nhìn cái đồng hồ quả lắc cao bằng một người lớn trước mắt, không

khỏi yêu thích nhìn ngắm một chút, cười hỏi: “Lại lôi được từ đâu ra

vậy?”



Hoằng Lịch đắc ý nhướn mày, cũng không trả lời vấn đề của

mẫu thân, chỉ nói: “Ngạch nương thích là tốt rồi, đợi lát nữa bảo Tiểu

Hỉ Tử tìm chỗ kê, để cho ngạch nương tùy thời tùy chỗ đều có thể nhìn

thấy!”



“Con thằng bé này từ nhỏ đã thích mấy thứ đồ của người Tây phương.” Điềm Nhi nhìn hắn, cười nói: “Cẩn thận lại bị a mã con thuyết

giáo.”



Hoằng Lịch bày ra sắc mặt ‘con mới không sợ’, dương dương

đắc ý nói: “Ngạch nương chờ xem, một ngày nào đó nhi tử sẽ đích thân đi

đến bên kia đại dương nhìn xem...”



Đối với hùng tâm tráng chí của nhi tử, Điềm Nhi nhướn mày không bình luận, hiện tại Đại Thanh thực

hiện ‘hải cấm’, Hoằng Lịch muốn “xuất ngoại” ha ha, chỉ có thể đợi mà

thôi.



Hai mẹ con cười nói một lúc, Điềm Nhi mới liếc hắn hỏi: “Nói đi, lại có chuyện gì muốn tới cầu Bổn cung?”



Hoằng Lịch ngượng ngùng vặn vẹo vài cái, bị ánh mắt hối thúc của mẫu thân,

rồi mới lên tiếng: “Kỳ thật không phải chuyện của con, là chuyện của Nhị thâp cửu thúc...”



Điềm Nhi nghe vậy không khỏi sửng sốt.



“Ngạch nương cũng biết, con và Dận Sướng giao tình vô cùng tốt...” Hoằng Lịch

lắp bắp nói: “Thúc ấy nghe nói ngạch nương bệnh nặng, có khả năng là sắp không qua khỏi, cho nên muốn cầu ngài mở một mặt lưới*, cho phép thúc

ấy gặp mặt một lần.”



(*mở một mặt lưới: thành ngữ, xin khoan dung mở một lối thoát)



Đối với chuyện Niên Tiểu Điệp bệnh nặng, Điềm Nhi cũng có nghe thấy, thân

là một trong những người chủ yếu gây ra trận phong ba mấy năm trước,

Niên Tiểu Điệp tất nhiên cũng không dễ dàng được bỏ qua, chẳng qua xuất

phát từ suy tính nào đó, Dận Chân cũng không lập tức lấy mạng của nàng,

hơn nữa khi đó tinh thần của nàng dường như xuất hiện bệnh xấu gì đó,

sau cùng kết quả cũng chỉ bị giam cầm mà thôi.



Đương nhiên,
“Điên rồi, đã điên thật rồi!” Dận Sướng nhìn nữ

tử trước mắt không thể chán ghét, trong ánh mắt đầy ắp thống hận, cảm

giác thất vọng thật sâu vẫn không thể tránh khỏi mà tràn ra, mãi đến tận phút cuối cùng, ở trong lòng mẫu thân vẫn không có một chút tình nghĩa

gì với đứa con trai này của nàng.



Niên Tiểu Điệp điên cuồng cười

một hồi thật lâu, sau đó thở hồng hộc, mặt lộ vẻ tro tàn, nàng hung hăng thở dốc, tiếp theo ho kịch liệt.



Dận Sướng không muốn nhìn thấy nữa, hắn đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo toan chạy ra ngoài.



“Đừng đi, đừng đi a!” trong đôi mắt đục ngầu của Niên Tiểu Điệp, lưu chảy ra

thần sắc nôn nóng, nàng bò dậy từ trên tấm đệm bẩn thỉu, vươn tay túm

lấy vạt áo Dận Sướng.



“Dận Chân, Dận Chân, chàng đừng đi a!” Niên Tiểu Điệp không ngừng mê sảng nói: “Ta yêu chàng, ta yêu chàng, ta yêu

chàng... Không! Không! Ta không yêu chàng! Ta hận chàng! ... Ô ô... Cha

mẹ, con nhớ mọi người, con muốn về nhà, con sẽ nghe lời, sẽ chăm chỉ đi

học, sẽ không bao giờ mơ tưởng đến xuyên không gì nữa... không bao giờ

nữa... con muốn về nhà.”



Dần dần, âm thanh dần tắt lịm không còn một tiếng động.



“Không sao chứ?” Hoằng Lịch một phen tiếp được Dận Sướng như muốn té ngã, nhìn khuôn mặt nhỏ thất thần kia, không khỏi đau lòng thở dài nói: “Đã sớm

nói với ngươi nữ nhân kia đã bị điên...”



“Hoằng Lịch, nàng đi

rồi.” Từng giọt từng giọt nước mắt lăn ra từ trong vành mắt Dận Sướng,

cuối cùng biến thành khóc nấc đến tê tâm liệt phế.



Trên mặt Hoằng Lịch xuất hiện vẻ bối rối, do dự vươn tay, vỗ vỗ đầu nhân nhi trong

lòng, dụ dỗ: “Không sao a, không sao a. Còn có ta đây... .” (nghi ngờ

đam mỹ, khụ khụ, mình cũng thật bậy bọa hết sức )))



Tin Niên Tiểu Điệp qua đời, không bao lâu liền truyền đến tai Điềm Nhi.



“An táng cẩn thận đi.” Nàng nhẹ giọng phân phó: “Quyền đương thì cứ theo phân thượng của Thập cửu a ca.”



Nàng ta chết thê lương như vậy, hơn phân nửa vẫn là ý của Dận Chân, có lẽ hắn muốn hành hạ Niên Tiểu Điệp đến chết.



Vì thế, cùng với một bộ quan tài đơn bạc, Niên Tiểu Điệp được hạ táng, còn về phần chôn cất ở đâu, Điềm Nhi cũng không hỏi tới, cũng không cần

phải hỏi. Nàng là thê tử của Dận Chân, là Hoàng hậu của triều Đại Thanh, mà nữ nhân kia... sẽ có ai còn nhớ tới chứ?