Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 30 : Trắc phúc tấn

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Màn xuân xanh biếc rũ đưa,



Bên song thỏ thẻ oanh vàng sớm mai.



Điềm Nhi thiêm thiếp mở mắt ra, ngồi dậy, thấy Tám Cân còn đang o o ngủ bên

cạnh, dịch dịch góc chăn cho con, rồi mới mang hài xuống giường.



Đúng lúc này, San Hô nghe thấy động tĩnh đi vào. Thấy Điềm Nhi đã tỉnh, vội

bước lên trước hầu hạ. Hai người sợ đánh thức Tám Cân, liền ngồi xuống

trước bàn trang điểm sơn đen mạ vàng khảm ngà ở xa một chút.



Điềm Nhi cầm cái gương vuông, vừa nhìn sau đầu vừa nói: “Gia còn chưa về sao?”



“Tiểu Hỉ Tử vừa đến báo, nói là còn chưa về ạ.”



Điềm Nhi nghe vậy khẽ thở dài. Trông thần sắc chủ tử như có ý buồn, San Hô

liền đau lòng khuyên nhủ: “Chủ tử, bối lặc gia tốt với ngài như vậy, dù

có điền thêm ai vào cũng không qua được, mặc dù vị kia được thăng lên

trắc phúc tấn, thì thế nào? Bất quá chỉ để bài trí, cho người khác có

cái mà nhìn thôi. Trong lòng ngài nếu đã quyết định, thì không nên muộn

phiền tự làm khổ mình a.”



“Lời em nói, ta làm sao không biết, dù

sao đi nữa thì bụng dạ ta quá nhỏ, không nhìn thêm được người khác mà

thôi!” Điềm Nhi nắm chặt tấm gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện

thần thái hờn dỗi.



Từ lúc Dận Chân trở về từ Nhiệt Hà, Đức phi

đối với chuyện trắc phúc tấn lại bắt đầu ‘nhắc lại chuyện xưa’, Điềm Nhi cũng biết việc này không thể đưa đẩy được nữa, không cách nào đành phải đáp ứng.



Nhưng giữa hai người Tống, Lý, rốt cuộc nên chọn ai, Điềm Nhi lại vẫn có chút không nắm được chủ kiến.



Lý thị là người không thành thật, hiếu thắng, thích tranh thủ thời cơ

chiếm lợi ích. Tống thị thì thành thật, không tranh giành, thích sống

yên tĩnh. Theo lý mà nói, thăng Tống thị làm trắc phúc tấn, dường như

mới là lựa chọn đúng. Nhưng...



“Chủ tử, nô tỳ có một chuyện không rõ” San Hô nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ngài lại chọn Lý thị ạ?”



Đối với vấn đề này, Điềm Nhi cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi:

“Ngươi cảm thấy gia nhà chúng ta, thích dạng nữ nhân nào?”



San Hô cười nói: “Đương nhiên là như chủ tử ngài rồi!”


(con nối dõi phải là đích tử, chính là con trai của chính thê)



Quả nhiên, sắc mặt của Dận Chân soạt một cái đen thui thùi lùi, nghiêm khắc nhìn Lý thị chằm chằm.



Bị dọa sợ, đầu óc đã bị ba chữ “trắc phúc tấn” làm cho thần chí u mê, Lý thị lúc này mới lập tức thanh tỉnh lại.



Nhìn tầm mắt nghiêm khắc giữa hai người, Điềm Nhi đột nhiên mỉm cười, nâng

ly rượu trước người mình lên, nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Lý muội

muội, tỷ tỷ ta liền chúc muội muội, mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tháng

đều như hiện tại.”



“Tạ, tạ phúc tấn.” Lý thị sắc mặt có hơi trắng bệch, ly rượu vẫn chưa kính ra được kia, cuối cùng vẫn vào bụng của

mình, nóng hừng hực, khó chịu khủng khiếp.



Bởi vì Dận Chân không ừ hử câu nào, bữa tiệc này trong chốc lát đã vội vàng kết thúc.



Theo lẽ thường, hôm nay Dận Chân phải nghỉ lại qua đêm ở chỗ Lý thị. Nhưng,

người ta cơm nước xong xuôi, liền dứt khoát nhấc chân rời đi, chỉ để lại phía sau, Lý trắc phúc tấn sắc mặt trắng bệt như quỷ.



Điềm Nhi khẽ chớp chớp mắt, cực kỳ không phúc hậu mà cười trộm.



“Lý trắc phúc tấn đừng để bụng” Vẫn một mực im lặng từ đầu giờ, Tống thị

lúc này mới lên tiếng cười: “Gia, có lẽ sẽ lập tức trở lại không chừng!” Dứt lời, cũng không đợi đối phương đáp lời, liền hướng về Điềm Nhi hành lễ một cái, liền nghênh ngang rời đi.



“Khụ khụ khụ khụ... Hôm nay đã mệt mỏi một ngày rồi.” Điềm Nhi vẻ mặt hòa khí nói: “Tất cả mọi người sớm về nghỉ ngơi đi thôi.”



Gương mặt diễm lệ của Lý thị, tựa hồ cũng sắp vặn vẹo. Nàng cứng ngắc cong

đầu gối, cắn răng nghiến lợi nói: “Cung tiễn phúc tấn.”



Điềm Nhi

tâm tình thật tốt về tới Gia Hòa viện, trước đi xem Tám Cân thế nào.

Tiểu tử kia đang bị Tiền ma ma dụ dỗ, cầm cây trống bỏi trong tay, lắc

qua lắc lại chơi rất vui vẻ. Thấy mẫu thân đã trở lại, còn a a ô ô, vỗ

vỗ bàn tay béo, bày tỏ ý hoan nghênh thắm thiết. Chọc Điềm Nhi hung hăng hôn hai cái, mới có ý định từ bỏ.



Ban đêm, Dận Chân ngủ một mình ở thư phòng.



Ban đêm, Lý thị nước mắt thấm đẫm giường.



Ban đêm, Điềm Nhi ôm con trai mập mạp, cười híp mắt nghĩ, có lẽ mình nên

thưởng cho nam nhân kia chút gì mới được nhỉ? Lần trước cải trang mỹ

thiếu niên, hình như làm cho hắn thực hưng phấn he he...