Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 29 : Trở về
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Thời gian lướt mau,
chớp mắt một cái đã đến cuối tháng mười một. Một ngày nọ, sau một trận
mưa của tiết Vũ thủy, trời đất càng trở nên quang đãng dễ chịu.
Điềm Nhi đang nằm lim dim trên giường trúc tím cẩn ốc, đột nhiên, có vật gì
đó đánh lên mặt nàng, khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Liền thấy Tám Cân
đang ngồi cạnh nàng, một đôi mắt to đen lúng liếng, cười tít mắt nhìn
nàng.
“Tiểu tử thúi này...” Bắt lấy đôi tay béo quấy rối kia,
Điềm Nhi giả vờ đe nạt: “Dám đánh ngạch nương, coi chừng đánh nát cái
mông con đó.”
“Ha ha...” Đối với lời đe dọa của Điềm Nhi, Tám Cân hoàn toàn lơ đễnh, tứ chi chạm xuống giường, như một con cún nhỏ bổ
nhào lên người mẹ nó.
Tiểu tử này...
Hai mẹ con ôm nhau nô đùa một hồi lâu, Tám Cân được hai cái hôn lên má rồi mới chịu để người bế đi bú sữa.
Bị quấy rầy sau nửa ngày, Điềm Nhi cũng không còn buồn ngủ nữa, nằm
nghiêng nửa người trên gối dựa, gọi San Hô tìm hai quyển sách trên kệ
đến. Với trình độ thưởng thức của nàng, quả quyết sẽ không đọc cái gì
đạo Khổng Mạnh, Chư Tử hay tử tử gì đấy, mà thi từ ca phú cũng không
thuộc hứng thú của nàng. Nàng xem là thoại bản, chính là những loại kịch các giai nhân tài tử thường xướng y y a a trên sân khấu.
Đọc
được một lúc, Điềm Nhi mới đầu còn bật cười, nhưng thanh âm càng lúc
càng lớn, cuối cùng gần như ôm bụng cười lăn lộn trên giường.
San Hô kinh ngạc hỏi nguyên do. Nàng bèn nói: “Là trong sách này viết thú vị, em ngồi lại đây, ta kể cho nghe.”
San Hô cười nhích tới.
“Thoại bản này có tên là “Khăn gấm” kể về một thư sinh nhà nghèo, một ngày nọ
lên miếu dâng hương, nhặt được một chiếc khăn tay, trên khăn thêu mấy
câu thơ trong khuê phòng của nữ nhi, vị thư sinh kia vừa đọc, lập tức
liền sinh lòng hảo cảm với vị tiểu thư chưa từng gặp mặt này, bằng mọi
cách dò la thăm hỏi, mới biết được chủ nhân của chiếc khăn kia là tiểu
thư của nhà đương kim tướng quốc. Thư sinh nghèo lấy cớ trả khăn để ước
hẹn gặp riêng vị tiểu thư kia, sau khi hai người gặp mặt, anh thư sinh
thấy tiểu thư xinh đẹp như hoa, dịu dàng nhã nhặn. Cô tiểu thư thì thấy
“Tám Cân ngoan nào!” Thấy
mặt Dận Chân có xu hướng biến đen, Điềm Nhi vội đảm đương công việc cứu
hỏa, vừa mạnh mẽ nhét xú tiểu tử vào trong ngực nam nhân, vừa không
ngừng nhắc nhở: “Đây là a mã, a mã của Tám Cân a. Mau tới cho a mã nhìn
xem, Tám Cân của chúng ta lại béo thêm bao nhiêu lạng thịt nào.”
Ôm con trai bụm bẫm trong ngực, thân thể mềm mại như không xương dựa vào
trên người mình, đôi mắt đen cực kỳ giống mình kia, không ngừng chớp
chớp, tâm tình Dận Chân chợt biến tốt, cân cân trọng lượng, hài lòng
nói: “Đã nặng hơn rồi.”
Có lẽ là thiên tính cha con, lúc này Tám
Cân cũng không còn lộn xộn nữa, chỉ ngoẹo đầu nhỏ, vẻ mặt tò mò không
ngừng đánh giá Dận Chân. Sau đó, ở một giây tiếp theo, chủ động đem cái
miệng đầy nước dãi ướt ướt của mình, bẹp một cái lên cằm cha nó.
Được con trai hôn, vẻ mặt Dận Chân vừa bất đắc dĩ lại vừa mỉm cười đắc ý.
Điềm Nhi bên cạnh thấy thế, cười đến đau cả bụng. Hai cha con chơi đùa
nửa ngày, mãi đến khi ánh trăng lên cao, mí mắt Tám Cân bắt đầu cụp
xuống, Điềm Nhi mới để cho Tiền ma ma bế ra ngoài.
Trong màn lụa
‘trời đất quang đãng sau mưa’, Dận Chân cả người đẫm mồ hôi, phủ trên
người Điềm Nhi không ngừng đưa đẩy, sau một tiếng hổ gầm, màn xuân sắc
kiều diễm giằng co suốt hai canh giờ, mới được xem là dừng lại nghỉ lấy
sức.
Điềm Nhi cả người co giật, vô lực nép dưới thân trượng phu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ là vẻ thất thần khi hoan ái qua đi.
Bộ dạng ngây ngốc kia, thoạt nhìn phá lệ khiến người ta có loại xúc động muốn chà đạp lần nữa.
“Làm sao vậy?” Dận Chân duỗi tay vén vài sợi tóc dính trên gương mặt non nớt, trong giọng nói tràn ngập ý cười thỏa mãn.
Điềm Nhi lắc lắc đầu, rồi sau đó lại nhíu nhíu mày, trong tiếng oa oa đầy ủy khuất: “Đau thắt lưng!!”
Dận Chân nhếch khóe miệng, không nhịn được cúi đầu hôn nàng một cái. “Đổi tư thế liền hết đau.” Cực kỳ dịu dàng dụ dỗ.
Gạt người!
Điềm Nhi nằm sấp xuống giường, miệng cắn chặt một góc chăn, chống đỡ ‘mưa rền gió dữ’ từ phía sau đánh sâu vào.