Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 43 : Chân tướng
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
“Ngạch nương...” bóng
dáng tròn trịa nho nhỏ, cách thật xa đã chân nam đá chân xiêu chạy tới,
lại không cẩn thận vấp một cái, cứ như vậy ngã nhào trên mặt đất.
Điềm Nhi thấy vậy đau lòng gần chết, cũng không đoái hoài tới gì khác, liền
vọt tới trước. Trông thằng bé nằm rạp trên mặt đất, khóc đến đỏ cả mắt,
càng nóng ruột càng gấp gáp hơn.
Một đám nô tài theo hầu, cũng bị dọa sợ nhảy dựng, vội tiến lên đỡ. Thằng bé lại giùng giằng không chịu, chỉ quẫy hai tay, ngồi đó khóc thút thít nhìn ngạch nương cách mình
càng ngày càng gần.
“Thỉnh an phúc tấn.” Phỉ Thúy, Tiền ma ma đã sớm chờ đỏ mắt, thấy Điềm Nhi đầu gối liền mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
Nhưng Điềm Nhi chỉ hướng về con trai nửa ngồi dưới đất mặt đầy ủy khuất,
giang rộng hai tay, dịu dàng gọi: “Tám Cân, đến đây, ngạch nương ôm một
cái nào.”
“Oa...” khuôn mặt nhỏ béo của Tám Cân lập tức khóc
thành một độ cong kỳ quái, nhỏm dậy, như một viên đạn pháo liền vọt vào
trong lòng Điềm Nhi, không ngừng kêu ngạch nương, ngạch nương.
Điềm Nhi ôm chặt con trai béo, cũng theo đó mà khóc sướt mướt.
Dận Chân sau lưng thấy một màn này, trong lòng cũng xúc động sâu sắc, hắn
chậm rãi đi tới, nói với hai mẹ con: “Được rồi, chúng ta vào trong đi
đã!” lúc này Điềm Nhi mới chú ý chẳng biết lúc nào chung quanh đã quỳ
đầy người, có chút mất mặt lau nước mắt, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Một nhà ba người vẫn ở tại Hãn Hải viện, vào phòng ngủ, từ trong tâm tình
kích động Tám Cân vẫn chưa khôi phục lại, tuy đã nín khóc nhưng vô luận
thế nào cũng không chịu từ trên người Điềm Nhi tụt xuống.
Mãi đến thật lâu, Dận Chân nghiêm mặt lại, thằng bé mới bất đắc dĩ đứng ngay ngắn xuống đất.
“A mã, a mã...” thằng bé ngẩng đầu nhỏ lên, dùng thanh âm mong mỏi hỏi: “Ngài đã hết bệnh chưa?”
Dận Chân trông thằng bé giống như con cún nhỏ, trong lòng thoáng chốc liền mềm xuống, hắn gật đầu, nói: “Cũng đã.”
Tám Cân mở trừng hai mắt.
Điềm Nhi bên cạnh phì cười, chọc lên trán con trái béo, nói: “Ý a mã con là, a mã đã hết bệnh rồi!”
đây dùng chung.”
“Vâng!”
Không lâu sau, Phỉ Thúy trở về
báo, nói Dận Chân đã ăn rồi, Điềm Nhi liền kêu Tám Cân dậy, hai mẹ con
ăn một bữa bữa tối thật vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong, Điềm Nhi
dẫn Tám Cân đến vườn chơi xích đu, hai người vui đùa một hồi lâu, mãi
đến kia bầu trời tối đen không thấy rõ bóng người mới trở về phòng.
Canh ba, Điềm Nhi lại dỗ con trai ngủ, lông mày lại càng nhăn càng chặt, nam nhân kia cũng thật là! Bất quá mới vừa bệnh dậy được vài ngày mà thôi,
vừa về liền chui tọt vào thư phòng không thấy bóng dáng đâu, hoàn toàn
quăng luôn hai chữ “Tĩnh dưỡng” mà thái y dặn đi dặn lại rồi.
Mang theo một bụng “hỏa khí”, Điềm Nhi mang giày xuống giường, đi đến thư
phòng. Hai tiểu thái giám canh chừng ngoài cửa thấy Điềm Nhi đến, toan
muốn mở miệng thông truyền, lại bị một ánh mắt hung hăng ép cho khép
lại.
Lướt qua hai tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, Điềm Nhi cứ
thẳng đường đi vào, tới gần tấm bình phong pha lê mạ vàng, nàng liền
nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng.
Điềm Nhi dừng chân lại, cũng nghe ra, người đáp lời chính là Tô Bồi Thịnh.
Từ ngày ấy sau khi hắn thông báo tin Dận Chân bị bệnh xong, sau đó cũng
không thấy bóng dáng đâu, Điềm Nhi cũng cho là không phải hắn sợ chết,
chẳng qua là cảm thấy có thể Dận Chân đã sai hắn đi làm chuyện gì, nay
xem ra quả đúng như thế.
Trong bụng nàng có chút tò mò, bèn im lặng, chỉ đứng sau tấm bình phong, vểnh lỗ tai lắng nghe.
Chỉ nghe bên trong nói ~~ “Theo như lời gia phân phó, trong kinh thành đã
bắt đầu phát động... Hoàng thượng nay đã hoàn toàn hoài nghi Trực Quận
vương, lại thêm Thái tử và Bát a ca ở một bên châm ngòi thổi gió, Hoàng
thượng càng thêm đại nộ, đã phát thánh chỉ... Nay... mất lòng vua... bị
giam lỏng rồi.”