Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 42 : Bệnh dịch (3)

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Hai ngày sau.



Điềm Nhi đứng bên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vương thái y bên cạnh,

từng hàng ngân châm đã xếp ngay ngắn bên cạnh, hắn thở sâu, chắp tay

nói: “Phúc tấn, bây giờ thần sẽ bắt đầu!”



Cho dù đây là vì không

còn cách nào, nhưng chuyện tới trước mặt, Điềm Nhi vẫn không tự chủ mà

sợ hãi. Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, trong cổ họng như có dầu sôi,

sửng sốt nói không ra một chữ.



Vương thái y thấy thế cũng chỉ có

thể đứng ở đó, thật ra mà nói, thật lòng ông không muốn làm điều này,

nếu thi châm thất bại, Tứ gia đột tử ngay tại chỗ, vậy ông chính là hung thủ trực tiếp nhất. Hoàng thượng sao có thể tha cho ông chứ, sợ là một

nhà già trẻ cũng phải đi gặp Diêm vương. Sớm biết như thế, ngày ấy nên

cắn chặt răng, nếu Tứ gia bởi vậy mà đi, cùng lắm thì chỉ mình ông đi

theo thôi, người nhà cũng có thể được giữ được mạng a. Ôi, hối hận a!!!



Không nói đến Vương thái y còn đang ở đó hối hận không thôi, mà Điềm Nhi cũng đã lâm vào tình trạng thiên nhân giao chiến (người đấu với trời). Nàng

vốn chỉ là một tiểu cô nương tính tình yếu đuối, từ nhỏ đến lớn cũng

chưa từng trải qua sóng gió gì, mà nay nàng phải đưa ra lựa chọn liên

quan đến sinh mạng của Dận Chân, sao có thể không bối rối do dự cho

được?



Nhưng mà — Điềm Nhi cắn răng một cái, lúc này không phải

lúc do dự sợ hãi. Nếu đã quyết định làm, như vậy chuyện đã đến trước

mắt, tuyệt đối không thể rút lui.



“Vương thái y, vậy mời ông...” Điềm Nhi còn chưa dứt lời, đã thấy một bóng người từ bên ngoài vọt vào.



Chòm râu hoa râm của Hứa thái y rung rung, luôn miệng nói: “Phúc tấn, Vương

thái y, cách này thật sự phiêu lưu quá lớn, lúc này thân thể Tứ gia cực

kỳ hư nhược, nếu lỡ có gì bất trắc, chỉ sợ không chống đỡ được đến lúc

thi châm xong, xin phúc tấn hãy cân nhắc a.”



Lời này, làm sao

Điềm Nhi lại không rõ, nếu có biện pháp khác nàng đã không đi đến nước

này a. “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, Vương thái y...” đương lúc

Điềm Nhi cố lấy dũng khí lớn nhất đời này, quyết định đánh cuộc sinh

mệnh của bọn họ, thì trên giường bệnh vốn vô thanh vô giác, Dận Chân đột nhiên khẽ ư hừ rên một tiếng.



Điềm Nhi sửng sốt, một giây tiếp

theo vội nhào đến bên giường, nắm bàn tay của hắn, kêu to: “Dận Chân,

Dận Chân, chàng đã tỉnh sao? Chàng đã tỉnh rồi đúng không?”




Lần này Dận Chân vậy mà không nói câu: nàng muốn đánh ai, nhưng trong giọng nói cũng không khó nghe ra một loại cảm khái và đắc ý: “Tám Cân là một

đứa bé ngoan.”



Nói thừa!! Ngẩng đầu, trợn mắt liếc trượng phu một cái, Điềm Nhi vừa khóc vừa cười, hờn dỗi nói: “Cũng không nhìn xem là

ai sinh!”



Dận Chân cười phá lên.



Ban đêm, Điềm Nhi liền bắt tay vào chuẩn bị công việc trở về. Đương nhiên, trước đó, nàng còn có một việc phải làm.



Bảo Truy Nguyệt gọi tất cả hạn nhân hầu hạ trong lều đến, Điềm Nhi chân

thành nói với họ: “Những ngày gia sinh bệnh đều là nhờ các vị hầu hạ tỉ

mỉ, ta ở trong này đa tạ mọi người.” Nói xong, liền chậm rãi cúi người.



Thế đạo nào có chuyện chủ tử hành lễ với nô tài chứ, đám hạ nhân bị dọa sợ

tất cả đều phịch phịch quỳ rạp trên đất, luôn miệng nói: “Nô tài / nô tỳ không dám.”



Màn cúi đầu này thuần túy phát ra từ nội tâm, nàng

thật lòng cảm tạ họ. “Được rồi, được rồi, tất cả đều đứng lên đi!” Điềm

Nhi cười nói: “Muốn quỳ lạy cũng phải chờ sau khi ban thưởng rồi hãy quỳ a.”



Điềm Nhi cầm lấy hà bao từ cái khay bên cạnh, tự tay đưa cho từng người, mỗi bao là tờ ngân phiếu hai trăm lượng.



Những cung nữ thái giám xuất thân từ trong hành cung này, giống như tên gọi,

tất cả đều ở tại hành cung, ngày thường không hầu hạ quý nhân, tuy công

việc nhàn nhã nhưng đồng thời cũng không được chút gì béo bở, mỗi tháng

chỉ có thể lĩnh chút tiền lương ít ỏi, cuộc sống quả thực rất khó khăn.



Mà với tình trạng của Điềm Nhi lại không thể đem theo tất cả bọn họ hồi

kinh, cho nên phương pháp đơn giản nhất chính là thưởng thêm chút bạc.

Hai trăm lượng bạc, ở trong niên đại này, đủ để cho một gia đình bình

thường cả đời áo cơm không lo. Mọi người tất nhiên là người người tạ ơn, cảm giác sâu sắc thấy cũng không “bán mạng” uổng phí.



Điềm Nhi lại cười nói một chút, rồi mới cho bọn họ lui xuống.



“Truy Nguyệt...” Lúc này, nàng xoay người đối với nữ tử diện mạo bình thường, trong thần sắc lại ẩn chứa vẻ cứng cỏi đứng bên cạnh, nói: “Sau này,

ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh ta, được chứ?”



Truy Nguyệt quỳ phịch trên mặt đất, kích động nói: “Tạ ơn chủ tử.”



Cuối tuần, Tứ hoàng tử Ung thân vương Dận Chân chữa khỏi bệnh dịch, cùng

đích phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị từ bãi săn Mộc Lan trở về hành cung.