Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 105 : Diễm ngộ

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Nói đến Hàng Châu thì

không thể không nhắc tới Tây Hồ, nói đến Tây Hồ thì không thể không nhắc tới Lôi Phong tháp, mà nói đến Lôi Phong Tháp thì không thể không nhắc

tới đoạn kỳ duyên có một không hai của Hứa Tiên và Bạch nương tử. “Nước

Tây Hồ cạn, tháp Lôi Phong đổ”*, tình cảm sâu đậm kia từng khiến cho

biết bao người xúc động, lại có bao nhiêu người âm thầm mắng Pháp Hải

chết tiệt kia, ít nhất một câu thóa mạ “bắt chó đi cày, thích xen vào

việc người khác” là kiểu nào cũng trốn không thoát.



(* một bài kệ (thể loại thơ Phật giáo, thơ thiền) về chuyện tình của Hứa Tiên và Bạch nương tử: Pháp Hải lấy một chiếc bát giao cho Hứa Tiên, dặn Hứa Tiên

chụp bát vào đầu bạch xà. Bạch Nương Tử và Thanh Thanh bị chụp vào trong bát, hiện ra nguyên hình. Pháp Hải mang bát đặt trước chùa Lôi Phong,

dùng đá xếp thành tòa bảo tháp bảy tầng, tên là tháp Lôi Phong. Lưu lại

một bài kệ: Tây Hồ nước cạn, sông hồ chẳng lên, tháp Lôi Phong đổ, Bạch

Xà xuất thế.)



Nhưng mà, đối với một hồi luận điệu này của thê tử, Dận Chân lại giữ một quan điểm hoàn toàn bất đồng, chỉ nghe hắn xùy một tiếng cười nhạo nói: “Từ xưa đến nay, người yêu khác đường, Hứa Tiên

kia là một thư sinh tốt bụng, bị yêu nghiệt mê hoặc mới lún sâu vào

hương ôn nhu, đã quên mất chí khí trong lòng, phải nên ‘lạc đường biết

quay đầu lại’, cầu lấy công danh mới là chính đạo.”



Điềm Nhi nghe xong không khỏi đại 囧 (bấn), nam nhân này toàn thân từ trong ra ngoài

chính là không có một chút xíu lãng mạn gì hết ráo, chuyện gì cũng có

thể nghĩ đến “hiện thực”. Bất quá thật vất vả lắm hắn mới đáp ứng dẫn

mình du ngoạn Tây Hồ, Điềm Nhi không dám lại mang mặt mũi oán giận gì,

chỉ có thể âm thầm mài mài răng, lầm bầm tiếng: đồ đầu gỗ gì gì đó.



“Đi thôi, không phải nàng muốn đi đến cầu Đoạn Kiều bên kia sao? Còn đứng

ngây ra đó làm gì!” Dận Chân tức giận nhìn thê tử đông ngắm tây nghía,

sau đó lắc đầu, đi nhanh về phía trước. Hôm nay hắn mặc một bộ trường

bào màu thạch thanh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vạt ngắn không

tay màu xám tro, trên chiếc thắt lưng ngọc màu xanh treo một mảnh ngọc

bội tiểu ấn, trên đầu đội chiếc nón nhỏ (mũ quả dưa) ở giữa khảm ngọc

bích, một đoạn tóc đuôi sam thật dài thả sau lưng, mười phần cốt cách là trên tay phải cầm theo cây quạt có ấn kim nê. Mười phần mười là quan

lớn giả trang kẻ có tiền.



Điềm Nhi nghe vậy vội vàng dạ một tiếng đuổi theo, nàng vốn da mặt dày, duỗi tay ra liền khoác lên cánh tay Dận Chân, học theo điệu bộ của một đôi vợ chồng nhỏ cùng nhau du ngoạn. Dận Chân vờ tằng hắng hai tiếng, cũng không rút cánh tay ra.



Du

khách dạo quanh Tây Hồ rất nhiều, hai vợ chồng xuôi theo dòng người, ước chừng hai khắc sau liền bắt gặp một cây cầu đá xây gần mặt nước, đây

chính là cây cầu vì chuyện của Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên năm xưa mà vang danh khắp thiên hạ: cầu Đoạn Kiều. Khác với miêu tả trong truyện, cây

cầu Đoạn Kiều này thoạt nhìn cũng không dài mấy, nhưng những tảng đá lót trên cầu lại có một loại khí tức mang theo phong cách cổ xưa trầm tĩnh, cùng với chúng bách tính tới lui trên cầu hình thành nên một nét ăn ý

rõ ràng, rất có loại cảm giác “dòng người như nước chảy, Đoạn kiều đứng
sông) mới là “dĩ chính thị thính”*.



(*dĩ chính thị thính: thành ngữ: đảm bảo hiểu biết đúng đắn của một sự thật; uốn nắn, sửa chữa, cải chính hành vi xấu)



“Người đâu!” Dận Chân rất không kiên nhẫn nói: “Lôi nữ nhân này xuống, đưa đến giáo phường tư.” (nơi quản lý ca múa, có thể hiểu là nơi huấn luyện vũ

cơ, mua vui)



Hai bên bờ sông Tây Hồ, mỗi đêm luôn không hề thiếu

thuyền hoa tìm chỗ mua vui, nữ nhân này không phải là muốn du Tây Hồ

sao? Hắn sẽ cho nàng được du cả đời. Tưởng Dao Nhi vạn vạn không ngờ tới Dận Chân sẽ nói ra lời như vậy, hai chân lập tức liền mềm nhũn, giáo

phường tư kia thế nào? Nàng một khi đi vào đời này chẳng khác nào xem

như xong rồi. Mắt thấy không biết từ nơi nào bất chợt xông ra vài tráng

hán, Tưởng Dao Nhi sợ đến hoa dung thất sắc, quỳ xuống đất nắm lấy ống

quần Dận Chân van xin cầu khẩn nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mang, tiểu nữ chẳng qua là ngưỡng mộ bệ hạ vĩ ngạn, kìm lòng không

đậu mà thôi, xin ngài hãy nhìn đến một tấm chân tình này mà đừng đối với thiếp như vậy!”



Thiếu nữ như khóc như tố, từng hạt lệ châu lăn

trên đôi má phấn nộn, trong mỹ diệu, thoạt nhìn là đáng thương đến thế,

lại là đáng yêu đến thế.



Nữ nhân này quả thực đã sớm biết thân

phận của hắn, Dận Chân nghe vậy lại không hề có chút nào thương hại, lại thấy Tưởng Dao Nhi một đôi tay ngọc như có như không ve vuốt bắp đùi

mình, thì càng đại nộ hơn, thứ không biết liêm sỉ! Lập tức một cước đá

tới, Tưởng Dao Nhi kêu thảm một tiếng, ngã sóng soài úp trên mặt đất,

mấy tên thị vệ kia xông lên một loạt, thoăn thoát liền chặn lấy miệng

mũi nàng, lôi xuống. Để lại sau lưng, đám hạ nhân Tưởng phủ đực người

đứng tại chỗ không biết làm sao.



Đáng thương cho thiếu nữ như

hoa, sẽ rơi vào trong địa ngục a tỳ kia, tuy có tàn nhẫn. Nhưng nếu

Tưởng Dao Nhi kia không có ý niệm không đứng đắn, động tâm tư ý đồ quyến rũ Dận Chân, cuộc sống ngày sau có thể lên như diều gặp gió, chứ lại

thế nào rơi đến nước này, một câu ‘tự chuốc vạ vào thân’ cũng đúng.



Tí tách, một trận mưa phùn, rả rích lất phất.



Dận Chân ngẩng đầu nhìn trời, nhìn vầng thái dương sáng ngời trên cao, liền biết đây chỉ là một trận tinh thiên vũ. (mưa giữa trời quang)



Mình cũng nên đi tìm nàng thôi, nếu đến chậm, không biết lại giở tính tình gì đâu!



Lắc đầu, cây quạt trong tay gập lại, nghĩ đến người nọ, trong chút bất tri bất giác, tâm tình liền chuyển tốt.