Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 106 : Đoạn Kiều (đại kết cục)

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Trên cầu Đoạn

kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân

váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng

nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên

làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn

tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng

Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ)

như vậy.



“Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng

tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng.



“Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi.



“Năm đồng tiền một cái a.”



“Vậy cho ta hai cái đi.”



“Được!”



Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc,

cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò

hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở

chờ ai sao?”



“Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời

diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai

mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô

thật xinh đẹp!”



“Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú.



Phụ nhân kia thấy Điềm Nhi cử chỉ dễ gần, bèn lớn mật cười bắt chuyện nói:

“Tiểu nương tử là mới tân hôn sao? Cô xinh đẹp như vậy, nhất định rất

được phu quân yêu thương rồi!”



“Đại nương nói sao chứ!” Điềm Nhi

biết phụ nhân này là cố ý lấy lòng mình, nhưng cũng cười đáp lời: “Tân

hôn gì a, con trai ta cũng đã lấy vợ rồi.”



Phụ nhân kia nghe vậy vẻ mặt giật mình: “Nhưng nhìn không ra a, tiểu nương tử ngài bộ dạng trông còn rất trẻ a.”




Nhìn xem, hắn đã tìm được mình!



Một cảm giác đắc ý hòa lẫn mừng thầm xông lên đầu, Điềm Nhi vui mừng hớn hở bước lại gần, đồng thời không chút khách khí chui vào dưới tán ô của

đối phương.



“Gia...” thanh âm ngọt lịm khiến người tê dại vang lên.



“Hửm?”



“Cúi đầu xuống...”



“...”



“Cúi đi mà!” làm nũng.



Vẫn như rất nhiều lần trong dĩ vãng, nam nhân mài răng, nhưng mặc dù vậy

vẫn cúi đầu xuống. Đột nhiên nữ nhân bên cạnh sáp lại gần, cây dù trong

tay chợt bị kéo thấp xuống, che khuất gương mặt hai nguời, một nụ hôn

ướt nhèm nhẹp đặt lên gò má của hắn.



“Dận Chân, thiếp yêu chàng!” Nàng nhỏ giọng, rất kiêu ngạo mà tuyên thệ.



“Khụ khụ khụ...” bờ mông xinh xắn đáng yêu bị vỗ mạnh một cái, nam nhân da

mặt đỏ lên, nói: “Không có chút quy củ, đàng hoàng một chút.”



Xí ——



“Vậy về sau thiếp không nói nữa!!” dỗi.



“Nàng dám!” Cánh tay dài duỗi ra ghìm chặt vòng eo nhỏ xinh kia, nam nhân tràn đầy uy hiếp hừ nói.



“Chàng thế này không được thế kia cũng không được, ưm...” một loại thanh âm rên rỉ như môi bị chặn kín vang lên.



Trên cầu Đoạn Kiều, trong dòng người vội vã tới lui, chỉ có một thanh ô đỏ

lẳng lặng dừng tại đó, loáng thoáng có thể thấy dưới tán ô có một đôi

nam nữ đứng tựa sát vào nhau, thoạt nhìn thân mật là thế, hạnh phúc là

thế.



Toàn Văn Hoàn