Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 37 : Ngọc bội

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Dạo này Dận Chân bận rộn vô cùng, bận đến mức đã rất nhiều ngày Điềm Nhi vẫn chưa thấy được bóng dáng hắn đâu.



Ngoại trừ lúc thỉnh thoảng về đây dùng cơm ra, thời gian còn lại không phải

bồi bên người Khang Hy xử lý chính vụ, thì là ở cùng với vài hoàng tử a

ca khác, nếu không thì một mình ở lỳ trong thư phòng. Làm cho Điềm Nhi

đến đây đã hơn một tháng, ngược lại có loại cảm giác ‘chẳng thà không

đến thì hơn’.



Nhưng cũng may, bên người nàng còn có Tám Cân làm

bạn. Tiểu tử kia tính thích ứng mạnh, giống như là một con ngựa con, vừa thả ra liền chạy nhảy điên loạn cả sân vườn.



Một ngày nọ, buổi

trưa mặt trời chói chang lên cao, Điềm Nhi từ lương đình bên hồ nước

trong vườn đang đi về phòng, vừa tới cửa đã bắt gặp Tô Bồi Thịnh đang

đứng ở dưới hành lang, trong lòng Điềm Nhi động một cái, bước chân không khỏi nhanh hơn.



“Thỉnh an phúc tấn.” Tô Bồi Thịnh mặt đầy ý cười, cúi đầu khom lưng hành lễ.



Điềm Nhi phất tay, cười hỏi: “Gia ở trong sao?”



“Dạ đúng vậy, buổi trưa gia uống rượu cùng với mấy người Thái tử gia, bây giờ còn đang tắm rửa ở nhĩ phòng ạ.”



Ban ngày đã uống rượu? Điềm Nhi nhíu mày, liền xoay bước đi đến nhĩ phòng.

Ai ngờ, đương lúc nàng vừa muốn đẩy cửa ra, bên trong lại có một người

vội vàng hoảng hốt chạy ra, nếu không phải Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn, kéo

nàng lại một cái, nhất định đã bị đụng ngã không chừng.



“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”



Nhìn nữ tử phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Điềm Nhi nhíu mày: “Thải Vân?”



Bởi vì không đưa đủ người đến hành cung, nàng lại lo lắng bên người Tám Cân không có ai, cho nên liền điều Phỉ Thúy qua đó, mình thì dùng Thải Vân

cùng Truy Nguyệt xuất thân từ hành cung hầu hạ. Khác với Truy Nguyệt

chất phác hiền lành, Thải Vân có dung mạo xinh xắn, lại khéo ăn khéo

nói, hơn một tháng qua ở bên cạnh Điềm Nhi cũng có được vài tia thể

diện.



“Làm gì mà vội vội vàng vàng thế?” Điềm Nhi nhẹ giọng hỏi.



Thải Vân run rẩy ngẩng đầu, liền bắt gặp trên khuôn mặt nữ tử ngày thường

thanh diễm vô song kia, thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp

dưới ánh ban trưa phản xạ ra thần thái trong trẻo như ngọc lưu ly, thật

giống như mọi thứ dơ bẩn trên thế gian này cũng không thể thoát khỏi bị

ánh mắt đó nhìn thấu.



Thải Vân trong lòng vốn có quỷ, lúc này lại càng luống cuống, cũng không dám trả lời, chỉ quỳ mãi ở đó.



Điềm Nhi nhẹ nhàng quét mắt lướt qua nàng một cái, làn váy màu đỏ nhạt thêu

ngọc lan nở đầy cành vàng, uyển chuyển quét qua chậm rãi đi vào.
không nguyện nói cho nàng biết, nàng cũng chưa bao giờ hỏi.



Tỷ như, trong phủ mỗi tháng sẽ chi ra một khoản tiền không giải thích được.



Tỷ như, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài người lạ trong thư phòng.



Dận Chân không muốn nói cho nàng biết, nàng cũng chỉ cho là hắn không muốn

khiến nàng lo lắng. Đây là sự ngầm hiểu ý chẳng biết lúc nào đã lặng lẽ

xuất hiện giữa hai người. Nhưng với điều kiện tiên quyết là, hắn không

được lợi dụng con. Tám Cân là bảo bối quan trọng nhất của nàng, bất cứ

ai, cũng không được động vào!!



Vươn tay, lướt qua thân thể bụ bẫm của con, Điềm Nhi sờ lên gương mặt góc cạnh sắc bén của Dận Chân, ánh

mắt nàng kiên định, nhẹ nhàng nói: “Thiếp tin tưởng chàng.”



Dận Chân nắm lại tay nàng, siết thật chặt.



Đương nhiên nói thì nói thế, nhưng cái nên hỏi thì vẫn muốn hỏi một chút.



Lớn không nói, vậy chắc nàng có thể đi hỏi nhỏ chứ nhỉ!!



“Con cũng không biết, a mã đang mang con cùng đi chơi cưỡi ngựa, cái rồi có

người đến tìm, a mã liền dẫn con đi đến một cái phòng thiệt là to, bên

trong cũng có nhiều người đang đứng, trong đó có một lão gia gia hỏi tên con, còn hỏi con đã biết đọc sách chưa, cái rồi con nói: Tám Cân còn

nhỏ mà, sau đó, lão gia gia ấy liền cười lớn.”



Điềm Nhi nghe vậy, không khỏi có chút lúng túng. “Tám Cân còn nhỏ mà, đừng cướp đoạt tuổi

thơ của con.” Đây là câu cửa miệng nàng trước kia hay nói nhất, không

ngờ tiểu tử này lại nhớ kỹ.



“Lão gia gia cười, mấy thúc thúc kia

cũng cười.” Nói đến đây, Tám Cân rõ ràng có chút tức giận, thực hiển

nhiên cho rằng những người này đang cười nhạo mình.



“Rồi con mới

nói với lão gia gia, tuy Tám Cân chưa đọc được sách, nhưng Tám Cân đã

biết đếm rồi, lão gia gia liền kiểm tra con vài câu, con đều đáp đúng

hết trơn, rồi lão gia gia liền thưởng cho con miếng ngọc bội kia đó.”

Nói xong, liền lộ ra vẻ mặt ‘con thật lợi hại đúng hông đúng hông’.



Điềm Nhi đỡ trán, Tám Cân học toán là nàng dạy cho nó, đều là vài phép cộng

trừ dưới số mười, trong phạm vi đó, Tám Cân gần như mở miệng là trả lời

rành mạch nhanh chóng.



Nói như vậy, xem ra, trả lời chắc không có vấn đề gì a! Điềm Nhi nghĩ lại mà phát run, quả nhiên là mình ăn no rỗi việc, đi bổ não cho con quá độ mà?



Thế nhưng, sự thật chứng minh, hiệu quả đến từ ngọc bội, rất nhanh đã xuất hiện.