Bần Hàn Tức Phụ

Chương 10 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Lần này ngoại trừ mua hạt lúa giống, La Tố còn mua thêm chút hạt giống khác mang về, để lúc gieo trồng vụ xuân, sẽ mang chúng đi loại.



Lần đầu tiên trong nhà có nhiều tiền như vậy, trên đường trở về Triệu mẫu cười suốt, miệng không khép lại được.



Lúc hai người về đến nhà, hai hài tử đều không đi chơi, mà ngồi ở cửa trông chừng nấm mèo, lo lắng có người đến trộm nấm.



Triệu Lâm còn cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, giống như tiểu võ sĩ, đứng ở trước cổng, đề phòng nhìn người đi qua nhà mình.



La Tố nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được bật cười.



Triệu mẫu cũng cười nói, “Tiểu Miên, tiểu Lâm.”



Hai hài tử vừa thấy người lớn đi chợ trở về, vội vàng chạy tới. La Tố đưa

tay lên môi, ý bảo bây giờ chưa phải là lúc nói chuyện, người một nhà

cười hi hi ha ha đi vào trong sân nhỏ. Đóng chặt cửa cổng, La Tố lấy đồ

ăn từ trong sọt ra, “Ta mua cho đệ, muội kẹo mạch nha và bánh bột ngô

nè, hai đứa mau đến lấy ăn đi.”



Lúc trước cuộc sống trong nhà

còn tốt, thỉnh thoảng nương cũng mua cho bọn họ chút đồ ăn vặt, nhưng

kẹo mạch nha thì chưa được ăn qua lần nào, nên khi nhìn thấy kẹo mạch

nha trong tay La Tố, huynh muội hai người vui đến mức không phân biệt

được đông tây nam bắc, vội vàng cầm lấy kẹo chạy vào trong nhà ăn.



Triệu mẫu cười nói, “Vẫn là ngươi chu đáo, nếu chúng ta tay không trở về, hai đứa chắc sẽ rất thất vọng.” Lúc đi mua đồ, tức phụ bà nói muốn mua chút đồ ăn vặt về cho hai hài tử, bà còn không vui ý đâu. Bây giờ nhìn hai

hài tử ăn vui vẻ như vậy, bà có cảm giác mình là người hơi keo kiệt.



La Tố cười nói, “Đây là do nương phải tính toán qua ngày. Bây giờ nhà

chúng ta không thiếu chút bạc này, người cũng không cần lo lắng. Hiện

trong nhà đã có đủ tiền tiêu, sắp tới còn có thể bán đi tầm mười cân nấm mèo nữa. Không lâu nữa, mảng lớn nấm mèo đã loại trong sân cũng trưởng

thành, ước chừng cũng phải được trăm cân.”



Nghe La Tố tính

toán, trong lòng Triệu mẫu vui sướng, kéo tay La Tố, “Đây đều là công

lao của ngươi, chao ôi, lúc đầu ta còn nghi ngờ ngươi.”



Trong lòng Triệu mẫu cảm thấy hổ thẹn vì lúc trước bà đã nghĩ La Tố là cái sao chổi.



La Tố nghe bà nói ra suy nghĩ trong lòng, biết bà đã thật lòng coi nàng là người nhà. Nàng cũng biết, nàng được mọi người coi trọng là do nàng có

cách giúp gia đình này kiếm tiền. Tuy vậy nàng cũng không vin vào điểm

này mà cảm thấy Triệu mẫu là người dối trá.


Tuy nhiên trong lúc ăn cơm, hắn vẫn bị Triệu mẫu dùng chăn mỏng quấn kín người.



Nhìn người một nhà đoàn đoàn viên viên ăn cơm, còn có một bàn thức ăn thịnh soạn như vậy. Hai mắt Triệu mẫu đỏ lên.



”May mắn thay chúng ta không còn phải sống những ngày như trước.” Bà vừa nói vừa lau nước mắt.



La Tố gắp thức ăn cho bà, “Nương, đây chính là chuyện tốt, sao người lại

khóc chứ. Bây giờ chúng ta sống càng ngày càng tốt, sau này sẽ còn tốt

hơn.”



”Đúng vậy.” Triệu mẫu gật đầu, lại nói, “Về sau Từ nhi

thành thân, sẽ sinh cháu trai cho ta, nhà ta sẽ có thêm nhiều miệng ăn,

tiểu Miên và tiểu Lâm cũng sẽ lớn lên, nhà ta lại hưng thịnh.”



Sinh hoạt nhiều năm ở thời đại này, tâm lý tiếp nhận chuyện sinh ly tử biệt

của mọi người vô cùng cường đại. Cho nên chuyện trong vòng một năm mất

đi trượng phu và trưởng tử, mặc dù Triệu mẫu vô cùng đau lòng, nhưng bà

vẫn có hy vọng tràn trề về tương lai.



Trong lòng La Tố cảm khái không thôi, vừa uống một ngụm canh, vừa nhìn về phía Triệu Từ.



Nàng biết, cho dù nàng có ra sức đến mấy thì trong thâm tâm của mọi người,

người có sắc mặt tái nhợt, tâm tính ôn hòa, Triệu Từ, mới là tất cả hy

vọng của bọn họ.



Có lẽ cảm nhận được mình bị người khác nhìn

chằm chằm, Triệu Từ đang chậm rãi ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt

đối mắt với La Tố. Khi bốn mắt hai người giao nhau, ai cũng có chút lúng túng.



La Tố làm ra vẻ tự nhiên quay đầu nhìn Triệu mẫu, tránh

đi ánh mắt nghi hoặc của Triệu Từ, nói với Triệu mẫu, “Nương, ta có

chuyện muốn thương lượng với người.”



Triệu mẫu đang gắp thức ăn

cho hai hài tử, nghe La Tố nói vậy, cười hỏi, “Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, còn nói cái gì mà thương lượng.”



”Chuyện này thật sự là

phải thương lượng.” Trên mặt La Tố có vài phần nghiêm túc, “Nương, ta

biết nhà ta hiện tại có tám mẫu ruộng cạn, ta muốn đổi tám mẫu ruộng cạn lấy bốn mẫu ruộng lúa với người trong thôn, người thấy có được không?”