Bần Hàn Tức Phụ

Chương 13 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Bố trí xong ruộng đất, La Tố bắt tay vào ủ thóc giống.



Lúc này việc trồng lúa nước còn chưa phổ biến, chất lượng mầm mống rất kém, sản lượng thì không cao. Còn chuyện tạp giao lúa nước thì càng đừng

nghĩ.



Cũng may chuyên ngành trước kia của La Tố chính là cái

này. Cho nên nàng có thể dùng biện pháp nàng biết tiến hành tối ưu hóa

hạt lúa giống. Mặc dù sản lượng lúa sinh ra trên một mẫu sẽ không cao

bằng lúa nước được tạp giao. Nhưng một mẫu cũng có thể thu được bảy tám

thạch lúa. So với hiện tại một mẫu một thạch lúa thì cao hơn rất nhiều

lần.



Triệu mẫu nhìn đại tức phụ đem thóc giống mua về thả vào

trong cái sọt, lại cho vài thứ thượng vàng hạ cám gì đó vào bên trong

rồi trộn đều, hiếu kỳ hỏi: “Đại nha, ngươi đang làm gì vậy? Đem thóc

giống lăn qua lăn lại như vậy có thể bị hỏng hay không.”



Nếu không phải La Tố thật sự trồng được nấm mèo, bà sẽ không tin làm như vậy có thể trồng ra lúa.



”Nương, người cứ yên tâm đi, biện pháp này của ta rất hữu dụng đó nha.”



Đem thóc giống trộn đều lên, để qua một buổi trưa, lúc xế chiều, bà tức hai người cùng nhau xuất môn đi vung mầm móng.



Lúc này người ta không có cấy mạ như ở đời sau, họ rắc hạt thóc trực tiếp

xuống ruộng, lúa mọc ra bao nhiêu thì thu bấy nhiêu. Phương pháp gieo

trồng không khoa học như vậy, làm cho tỉ lệ lúa sống sót rất thấp.



La Tố dùng phương pháp cấy mạ ở đời sau, nàng vung mầm lúa xuống mảnh đất

nhỏ hôm trước đã vây lại để gieo mạ, đợi qua một hai tháng mới tiến hành cấy mạ.



”Làm như vậy có được không, một khối đất nhỏ như này,

lúa sao có thể lớn lên? Ruộng lúa nhà ta rộng lớn như vậy, ngươi lại

không loại đồ, loại ở chỗ nhỏ này làm gì?”



Triệu mẫu càng nhìn càng thấy hồ đồ.



Sau khi La Tố vung mạ xong, cười nói: “Nương, người cứ yên tâm đi, chờ qua

hơn một tháng, ngươi sẽ biết, biện pháp này tốt thế nào. Đi, về nhà hái

nấm mèo thôi, chúng ta còn phải mang lên trấn trên bán.”



Nhắc tới nấm mèo, tâm tư Triệu mẫu lại bay bổng, bất chấp đại tức phụ có phải làm việc hồ nháo hay không.



Bà tức hai người mới vừa vào sân nhỏ, Triệu nhị nương tìm đến.



Triệu nhị nương vừa trông thấy Triệu mẫu và La Tố ra cửa, định đi theo nhìn

xem họ loại lúa như thế nào, lại nghĩ đi theo phía sau người ta xem trộm là không tốt. Cho nên dứt khoát ở nhà chờ hai người trở về, chuẩn bị

quang minh chính đại hỏi một chút xem.
vàng đem ánh mắt nhìn bên cạnh. Trong lòng cầu nguyện tiểu thúc nhất

định là con mọt sách, ngàn vạn lần đừng quá tinh minh. Nàng không muốn

bị người khác cho là yêu quái thiêu chết a.



***************



Cũng không phải là lần đầu tiên bán nấm mèo, quen cửa quen nẻo, sau khi

xuống xe bò, Triệu mẫu trả tiền, ba người cùng nhau cõng nấm mèo đi đến

hiệu thuốc.



Tiểu hỏa kế nhìn họ quen mắt, thấy bọn họ đi vào tiệm, chạy nhanh tới giúp một tay: “Lần này sao có nhiều như vậy a?”



Tiểu hỏa kế giật mình nhìn nấm mèo.



Trước kia họ cũng tới bán qua mấy lần, có lần là vài chục cân, lần là mười mấy cân, không có khoa trương như lần này.



Này vừa nhìn, cũng phải tầm một trăm cân đi.



La Tố cười nói: “Vận khí tốt, hái được nhiều.”



”Ngươi có thể làm nhiều thuốc hơn.”



”Này cũng quá nhiều, làm thuốc cũng dùng không hết. Ta phải đi hỏi đại phu

một chút đã.” Tiểu hỏa kế nói xong đi ra phía sau tìm đại phu.



Triệu mẫu có chút lo lắng: “Có phải họ ngại nhiều hay không, không cần nấm mèo của chúng ta a?”



”Không có việc gì.” La Tố trấn định lắc đầu. Nếu thật sự là ngại nhiều, nàng

còn có thể cầm đi bán cho tiệm khác, chỉ là không được nhiều tiền như

vậy mà thôi. Bất quá về sau nếu đem phương pháp trồng trọt nấm mèo mở

rộng, giá tiền sẽ thấp hơn. Mặc dù thấy tiếc, nàng cũng không lo lắng

lắm.



Sau một lúc lâu, tiểu hỏa kế đi ra cùng với đại phu.



Lão đại phu họ Bạch, là người thành thật. Lúc trước thông qua đầu cơ trục

lợi nấm mèo, đã lợi nhuận một khoản, thấy La Tố bọn họ đến, cười nói:“Nghe Điền Thất nói lần này các ngươi mang đến rất nhiều nấm mèo?”



Điền Thất chính là tiểu hỏa kế của tiệm này.



La Tố nhẹ nhàng gật đầu, chỉ túi to nói: “Xem chừng có hơn chín mươi cân đâu, vừa rồi tiểu hỏa kế nói ngại nhiều.”



Vừa nghe □□ có gần trăm cân, đại phu cũng có chút phạm sầu. Không nói những thứ khác, đường đi của hắn cũng không phải rất rộng, có thể ăn một chút nấm mèo, nhưng là làm thuốc xác thực không dùng được nhiều như vậy, để ở trong tiệm không mà không bán được, thì rất thua thiệt.



”Thật đúng là có chút nhiều.” Hắn sờ sờ chòm râu bạc phơ của mình.