Bần Hàn Tức Phụ
Chương 14 :
Ngày đăng: 23:40 21/04/20
Tục ngữ nói, vật hi vì quý.
La Tố tuyệt không lo lắng nấm mèo nhà mình bán không được. Về sau nàng
còn định đem phương pháp trồng nấm mèo truyền đi đâu, nếu chút nấm mèo
này nhà nàng không tìm được nguồn tiêu thụ, đây không phải là lãng phí
sao?
Nàng cười cười: “Bạch đại phu, kỳ thật nấm mèo lần này có
hơi nhiều, nhưng là lấy danh tiếng tiệm thuốc và mối quan hệ của ngài,
muốn tìm được người mua cũng không khó đâu. Bạch đại phu sao không suy
tính một chút, tìm một con đường chuyên môn bán nấm mèo. Bạch đại phu
ngài y thuật cao siêu, chắc hẳn biết rõ chỗ tốt của nấm mèo.”
Bạch đại phu kỳ thật có chút động tâm. Gần đây hắn bán chúng cho các tiệm
thuốc khác, đầu cơ trục lợi nấm mèo, xác thực kiếm được một khoản.
Bất quá dùng trong phương thuốc, xác thực không dùng được quá nhiều.
Liền tính lần này thu lấy, lần sau nếu bọn họ lại mang đến nhiều như vậy,
hắn chỉ có thể bất lực. Cho nên hắn định làm dáng một chút, để người nhà này biết khó mà lui.
”Lời này của ngươi cũng có lý, bất quá chúng ta dùng dược xác thực không dùng được nhiều như vậy.”
”Vậy nếu như làm dược thiện thì sao?”
”Dược thiện?” Bạch đại phu vuốt vuốt chòm râu, mắt sáng rực lên.
La Tố cười nói: “Hắc nấm mèo này cũng không phải là dược liệu thường dùng, nhưng cũng có chỗ tốt. Thứ này không những có thể làm dược, còn có thể
làm thức ăn ăn. Có vài chứng bệnh phối hợp điều trị với dược thiện này
rất khả quan. Hơn nữa nếu dùng nấm mèo ăn thay rau xanh, hương vị cũng
hết sức hảo. Làm rau trộn hay đem xào lên đều được. Bạch đại phu ngài y
thuật hảo, biết không ít đại gia đình, này nguồn tiêu thụ cũng không
buồn a. Không dừng lại huyện thành này của chúng ta, còn rất nhiều thị
trấn khác có không ít đại gia đình, nếu bọn họ biết nấm mèo có thể điều
trị một vài chứng bệnh, còn lo lắng bán không được sao?”
Các đại gia đình đều vô cùng chịu bỏ tiền cho việc ăn mặc.
Tâm tư Bạch đại phu cũng nóng lên theo.
”Vậy thì mời tiểu nương tử làm một món để chúng ta nếm thử xem.”
Trong phòng đột nhiên đi ra một phụ nhân trung niên.
Khuôn mặt hơi tròn, mặc một thân áo dài thêu hoa màu tối, trông có vài phần phúc hậu, cũng lộ ra vài phần khôn khéo.
”Đây là sư mẫu chúng ta.” Tiểu hỏa kế cười hô một tiếng.
”Lý chưởng quỹ khách khí.” Triệu Từ ôn hòa cười cười: “Hôm nay đến cũng là
muốn hỏi thăm một chút, trong thư quán có cần người chép sách.”
”Cần cần.” Lý chưởng quỹ vội vàng nói.
”Cũng chỉ có sách do tú tài chép mới tinh tế, số sách lúc trước đều bán hảo.
Ta cũng đang ngóng trông đâu. Vừa vặn có một bộ sách công tử nhà huyện
thừa đại nhân cần dùng, chuẩn bị tham gia khoa cử. Ta còn không biết tìm ai chép đâu.”
Hiện thời thế cuộc mới được an bình, thiếu người
đọc sách. Triều đình lại mở ân khoa, ai ai cũng ngóng trông có thể làm
rạng rỡ tổ tông. Này thư cũng là cung không đủ cầu. Đáng tiếc người đọc
sách đều thanh cao, người nguyện ý thay người chép sách không nhiều lắm.
Triệu Từ lộ ra cảm kích tươi cười: “Đa tạ Lý chưởng quỹ chiếu cố. Ta sẽ nhanh chóng hoàn thành.”
Thừa dịp thời gian đợi Lý chưởng quỹ đi lấy thư, Triệu Từ đi tới giá sách
nhìn nhìn, tìm được một quyển sách kể về những chuyện lạ quái xảy ra
trong nhân gian, hắn cẩn thận mở ra.
Một lát sau, thần sắc trên mặt hắn có chút nghiêm túc, cuối cùng thở dài.
”Chính là những sách này.” Lý chưởng quỹ chào hỏi một tiếng.
Triệu Từ đặt sách lại trên ngăn tủ, vội vàng đi qua.
Sau khi Triệu Từ rời đi, lúc tiểu hỏa kế tiệm sách đi tuần tra, phát hiện
thư không được đặt chỉnh tề, đưa tay lấy xuống sửa sang lại sửa sang
lại, thì thấy là một bản thần thoại dân gian. Nhìn xung quanh không thấy có người nào, bèn mở ra nhìn.
Nhìn một chút, dần dần nhập thần.
Một lát sau, Lý chưởng quỹ thét to vài tiếng không thấy có người ứng,
nghiêm mặt đi tìm người, thấy tiểu hỏa kế đang mê mẩn đọc sách, đi tới
chụp một bàn tay xuống đầu của hắn: “ Trong lúc làm việc mà dám trộm
lười?”
Tiểu hỏa kế vội vàng sờ sờ đầu, đặt sách đến trên giá
hàng, cười nói, “Đại chưởng quỹ, trong sách này viết, nói có người tuổi
thọ chưa hết bị Diêm vương đưa trở về. Ngài nói này trên đời thực sự có
địa phủ không? Người này đi địa phủ còn có thể trở về?”
Lý chưởng quỹ nhìn hắn như nhìn kể ngốc: “Muốn biết a, chính mình đi đụng đầu chết sẽ biết.”
Tiểu hỏa kế sờ sờ đầu, thấy chưởng quỹ tức giận, vội vàng cười hì hì đi làm việc.