Bần Hàn Tức Phụ

Chương 16 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Nghe thấy nữ nhi muốn dạy nhà mình cách loại nấm mèo kiếm tiền, La mẫu lập tức ngây ngẩn cả người.



Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nào có khuê chạy về trợ cấp nhà mẹ đẻ. Nếu người khác mà biết, sẽ ở sau lưng trạc cột sống nhà bà a.



”Vẫn là để sau đi, hiện tại nhà ta ngày qua cũng tốt lắm. Nhà chúng ta không giống nhà người khác có nhiều đứa nhỏ, hiện tại đã gả ngươi đi, chỉ còn có mình đệ đệ ngươi, qua vài năm hắn cũng là tráng lao động, nhà chúng

ta sống qua ngày cũng không khó chịu. Bản lãnh này bản thân ngươi phải

hảo hảo cất giấu, về sau không quan tâm gả đi nơi nào, đều là ngươi quản gia làm chủ mọi chuyện.”



Nghĩ đến nữ nhi có một cái nghề mưu sinh tốt, trong lòng La mẫu yên tâm không ít.



Khuê nữ nhà mình mặc dù là quả phụ, nhưng vẫn là người có thân thể trong

sạch, hiện nay nàng giúp đỡ Triệu gia sống những ngày tốt đẹp, có danh

tiếng tốt, hơn nữa còn biết kiếm tiền nuôi gia đình. Tức phụ như vậy,

chỉ sợ sau này ai cũng muốn tranh đoạt đấy.



Vốn tưởng rằng La

mẫu biết tin tức này sẽ cao hứng giống như nàng, không nghĩ tới bà lại

trực tiếp cự tuyệt. La Tố không còn gì để nói, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.



Thời đại này không như thời đại kia của nàng, nơi này nữ nhi gả đi ra ngoài, thì đời này sinh là người nhà chồng chết là quỷ

nhà chồng. Nếu gả gần thỉnh thoảng có thể về nhà mẹ đẻ nhìn bọn họ một

chút, nếu gả xa thì cả đời rất khó được trở về thăm nhà một chuyến. Cho

nên căn bản nữ nhi chính là con nhà người.



Bất quá về điểm này,

nàng cũng không muốn trôi nổi dập dờn. Nữ nhân nếu muốn có địa vị cao,

chỉ hô địa vị ngang hàng là không đủ, mà phải dùng hành động để chứng

minh bản thân cũng có thể sánh vai cùng nam nhân.



Nàng gặp phải

trở ngại hình thái xã hội, không thể không ép mình nhu thuận cúi đầu

giống tức phụ nơi này, nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn còn giữ tính cách

độc lập tự chủ. Nàng tin nàng có năng lực giúp người nhà mẹ đẻ sống khá

hơn một chút.



Trong lòng sáng, lời La Tố nói ra cũng là đạo lý

rõ ràng: “Nương, cũng không phải là ta loại giúp các ngài, mà do chính

các ngài loại, ta chỉ nói cho các ngài biết cái phương pháp mà thôi. Ai

dám nói xấu? Hơn nữa, sau này người khác cũng sẽ học trộm được, chẳng

phải là tiện nghi cho bọn họ. Cho người khác chiếm tiện nghi, thì sao

lại không cho người trong nhà học. Chẳng lẽ, các ngài không xem ta là

khuê nữ của các ngài? Còn nói là không nhìn trúng biện pháp này của ta,

không tin ta?”



”Ngươi nói cái gì thế?” La mẫu vỗ một cái vào mu bàn tay nàng: “Ta đây cũng là lo lắng ngươi bị làm khó.”
về sau sẽ khó sống qua ngày.



”Ngươi đứa nhỏ này, đều tại ta với cha ngươi không có khả năng.”



”Đem đất đai nhà ta cấp loại tốt lắm là được. Về sau nhà chúng ta nhất định sẽ qua hảo.” Vẻ mặt La Tố trấn định.



La mẫu lau nước mắt, tâm tình bi nhiễm.” Khuê nữ ta thật sự đã hiểu chuyện.”



Bà một mặt cao hứng, một mặt lại chua xót thay nàng. Nếu chưa ăn khổ chịu

tội, sao đột nhiên lại thay đổi như vậy có thể biết nhẫn nhịn hiểu

chuyện đâu. Đây đều là bị bức đi ra a.



La Lão Căn căn bản không

biết khuê nữ cùng tức phụ mình nói nhiều chuyện như vậy, chỉ chờ thức ăn được bê lên bàn, liền rót rượu mời Triệu Từ.



La Tiểu Hổ và Triệu Lâm cũng nghe mùi thơm trở về.



Hai hài tử tuổi tác sấp sỉ nhau, cho nên bỗng chốc ngoạn đến vui vẻ. Vừa

mới vào nhà không bao lâu liền chạy ra ngoài chơi nửa ngày, lúc trở lại, trên mặt đều là bùn.



Nếu là bình thường, La Lão Căn khẳng định

quở trách con mình, bất quá hôm nay có khách, cũng khó mà nói, chỉ trừng hai mắt nhìn hắn.



La Tiểu Hổ là một hài tử ngông nghênh, hoàn

toàn không sợ La Lão Căn, dù sao cha của hắn cũng chỉ đánh hắn một trận

mà thôi, trước kia cũng không phải là chưa từng đánh qua, hoàn tàn không có chiêu gì mới.



La Tố bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, sự

phòng bị với Triệu Từ cũng buông lỏng rất nhiều, một bữa cơm ăn xuống

cũng là vui vẻ hòa thuận.



Sau khi cơm nước xong, La mẫu và La

Lão Căn muốn bận việc, cho nên nàng cũng không ở lại lâu. Giúp đỡ La mẫu dọn dẹp phòng bếp sạc sẽ xong, La Tố cùng với người La gia nhân nói lời tạm biệt.



Hai vợ chồng La gia đều có chút không bỏ được. La

Tiểu Hổ là người luyến tiếc nhất, ôm Triệu Lâm khóc hu hu. La Tố đành

phải đáp ứng hắn, chờ lúc rảnh rỗi, đón hắn qua đó ngoạn một hồi, thế

này mới khiến hắn nín khóc mà cười.



Ra khỏi cửa thôn La gia

thôn, cả người La Tố khẩn trương lên. Triệu Lâm ăn no, đã ngủ thiếp đi,

Triệu Từ đang yên lặng đánh xe, trên đường chỉ nghe thấy tiếng bò kêu

cùng với tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.