Bần Hàn Tức Phụ

Chương 17 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Trong lòng La Tố hết sức bất an.



Nàng rất rõ ràng, trong lòng Triệu Từ khẳng định là đã biết chút chuyện gì

đó. Nếu như hắn chỉ là có có chút nghi vấn, thì bình thường sẽ phải hỏi

ra, mà không phải chôn ở trong lòng.



Nếu như chôn ở trong lòng, điều này giải thích hắn đã xác định.



Hắn càng như thế, trái tim trong lồng ngực nàng càng nảy ‘bang bang’ lên.



Cổ nhân đối với chuyện quỷ thần rất là kiêng kị. Đặc biệt là chuyện mượn

xác hoàn hồn như nàng, chắc chắn sẽ bị thiêu chết. Nếu bị người khác

biết được, hoặc là hoài nghi, nàng cũng phải một đi không trở lại.



Mặc dù từ lúc trùng sinh tới nay, nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn, nhưng đồng thời cũng biết mình không phải là người bình thường. Nàng không

giống người khác, nàng là một người mượn xác hoàn hồn. Thân thể này

không phải là của nàng, thậm chí cái thời đại này cũng không thuộc về

của nàng.



Xác xuất trùng sinh so với trúng số độc đắc còn thấp hơn, đối với nàng mà nói, là không có cơ hội được lựa chọn.



Cho nên phàm là một chút chuyện gió thổi cỏ lay, nàng cũng sẽ hoảng loạn,

cảm thấy mình y hệt một tên trộm, sớm muộn gì sẽ có một ngày bị người

ta bắt được.



Hiện giờ cái cảm giác này càng bùng cháy mãnh liệt.



Sau nửa ngày tự mình dọa mình, mắt thấy còn nửa đoạn đường nữa là đến Triệu gia thôn, La Tố cắn răng một cái, hung hăng hít một hơi, nói với Triệu

Từ: “Nhị đệ, đệ có chuyện gì muốn hỏi ta hay không?”



”Ừm?” Mặt mũi Triệu Từ tràn đầy nghi hoặc xoay đầu lại: “Đại tẩu có chuyện muốn nói với đệ sao?”



Nha, rõ ràng là ta đặt câu hỏi trước, ngươi lại đem vấn đề ném trở về.



Không phải nói tú tài đều là con mọt sách sao, sao người mình gặp được lại không phải là một ngốc tử.



Trong lòng La Tố gào thét, trưng ra vẻ mặt tráng sĩ chặt tay: “ Có phải ngươi đối với chuyện ta biết chữ cảm thấy rất kỳ quái hay không?”



Triệu Từ nhíu mày, buông roi trong tay, mặc cho con bò già chậm chạp kéo xe.

Sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta chỉ biết, để biết chữ không phải chỉ dùng một ngày là học được. Cũng thể không do một người tùy tiện giáo một chút là học thành. Cho nên tẩu tử nói đi theo người trong thôn học, ta thấy

không tin tưởng lắm.”



Là một người đọc sách, hắn hiểu rõ

việc học vỡ lòng khó khăn cỡ nào. Hơn nữa đối với tính cách đại tẩu, hắn cũng có một chút lý giải. Trong ấn tượng của hắn, đại tẩu không thể nào tự học thành tài.



Đương nhiên, vị đại tẩu trước mắt này ngược lại có khả năng.



Đây cũng là điều làm hắn cảm thấy không thể nào hiểu được tại sao cùng là

một người người mà lại có hai tính cách trái ngược nhau.



Quả nhiên! La Tố nản lòng thoái chí, nàng sớm nên biết, những thứ lý do nát này của nàng lừa được Triệu mẫu hết lần này tới lần khác, không có

nghĩa là nàng có thể lừa được người có đạo hanh cao cường như Triệu Từ.



Nàng bình nứt không sợ vỡ nói “Ngươi định làm gì ta?”



Triệu Từ nhìn nàng chằm chằm, La Tố thấy ánh mắt hắn, toàn thân bỗng chốc không được tự nhiên.



Thấy dáng vẻ bất an của nàng, Triệu Từ đột nhiên nâng môi lên cười: “Ngươi

là đại tẩu của ta, ta tự nhiên là tôn trọng ngươi. Sau này vẫn luôn luôn tôn kính. Đại tẩu không cần lo lắng, ngươi vĩnh viễn là đại tẩu ta.”



”Ý của ngươi là, không, sẽ không nói với người khác?”



La Tố kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.



”Nói cái gì? Đại tẩu sinh động, là một người sống sờ sờ, ta có thể cùng

người khác nói cái gì?” Triệu Từ cười giật giật dây cương, thoải mái

nói: “Đại tẩu không cần lo lắng, ta sở dĩ biết rõ ràng những chuyện

này, chỉ là thói quen bắt ép, cũng không có ý gì khác. Lúc ta còn mang

bệnh, là đại tẩu săn sóc, ở trong thâm tâm Triệu Từ, ngươi vẫn luôn là

đại tẩu của ta.”



Nếu như không có người trước mắt này, hắn

chỉ sợ sớm đã mất mạng. Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng hắn ấm áp. Biết rõ chân tướng chỉ là muốn muốn làm cho mình sống phải hiểu. Cũng không

phải muốn đi vạch trần nàng. Trên thực tế, nếu như nữ nhân trước mắt này không hỏi hắn, hắn cũng không định chủ động nói ra chuyện gì, chỉ giữ

chuyện này sâu trong đáy lòng.



Thấy sắc mặt Triệu Từ lạnh nhạt, không có một chút miễn cưỡng hoặc là nói dối, trong lòng La Tố mới thở phào nhẹ nhõm.



Người này biết rõ nội tình của nàng, lại không muốn vạch trần nàng. Nói cách khác, hắn đồng ý cho nàng ở lại?



Nghĩ tới đây, trong lòng La Tố có chút kích động.



Một mình nàng giấu diếm bí mật động trời ở trong lòng, nghẹn quá khó chịu.

Hiện giờ đã có thêm một người cùng chia xẻ, lập tức cảm thấy thoải mái

không ít.


”Có

yêu cầu gì ngươi cứ việc nói.” Triệu nhị nương không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy, sớm đã có chút không kháng cự được, vội vàng

thúc giục.



”Bởi vì lúc trước ta sớm cùng với người ta nói

tốt lắm, loại ra nấm mèo chỉ có thể bán cho nhà người ta, cho nên nấm

mèo sẽ được gom lại bán cho một nhà họ. Đến lúc đó nhị nương nếu là loại đi ra, thì phải bán nấm mèo cho ta, ta sẽ mang vào trong thành bán. Thứ hai, chúng ta cũng phải ký một hiệp nghị, biện pháp này không thể tùy

tiện truyền đi, kể cả giá nấm mèo bán cho ta cũng vậy, ta đều viết rõ

ràng ở trên hiệp nghị. Đỡ phải về sau xảy ra vấn đề, tình cảm hai nhà

nứt vỡ.”



Nghe La Tố nói ra yêu cầu, trong lòng Triệu nhị

nương thả lỏng, lập tức nói: “Được được, ngươi dạy ta loại cái này, ta

dĩ nhiên nghe ngươi an bài. Ngươi yên tâm đi.”



Bà được người ta dạy cho phương thuốc, đương nhiên sẽ không tiết lộ phương thuốc ra ngoài.



La Tố thấy bà là người thức thời, lại là người biết lý lẽ, trong lòng cũng yên tâm, tiếp tục nói: “Không phải là ta không nể tình quê nhà hương

thân, chẳng qua ta lo lắng sau này sẽ xảy ra vấn đề. Ta cũng là muốn làm một chuyện tốt, không muốn để chuyện tốt biến thành chuyện xấu.”



Triệu mẫu cũng góp lời: “Đúng vậy, mọi việc có cái hiệp nghị, làm chuyện gì

cũng đều thanh bạch, về sau tình cảm cũng sẽ không bị tổn thương.”



Triệu nhị nương lại liên tục gật đầu: “Thật tốt, chuyện này chúng ta đã định, hiệp nghị này ngươi cứ viết ra, ta chỉ cần ấn dấu tay lên.”



La Tố cười khoát khoát tay: “Không vội, chuyện này là đại sự, nhị nương

vẫn nên gọi Đại Mộc thúc đến đay, hai nhà chúng ta chính thức làm ước

định. Hai huynh trưởng cũng đến cùng thì càng tốt.”



”Hảo, ta đi tìm bọn họ đến.” Trong lòng Triệu nhị nương cao hứng, không thể chờ

đợi được đứng lên, lại đem xâu cá muối dúi vào trong tay Triệu mẫu: “Con cá này các ngươi thu đi, nó cũng là một phần tâm ý của ta.” Nói xong

vội vã chạy đi.



Triệu mẫu nhìn cá muối trong tay, lại nhìn

bóng dáng Triệu nhị nương bỏ chạy, cười nói: “Nhị nương ơ, cũng quá

khách khí đi.”



La Tố cười cười, xoay người đi đến thư phòng Triệu Từ tìm Triệu Từ mượn giấy và bút mực.



Triệu Đại Mộc không nghĩ tới tức phụ mình thực hỏi được chuyện này, gấp gáp

chạy về nhà, dẫn hai đứa con trai theo sau tức phụ nhà mình đi tới nhà

La Tố.



Triệu Từ đã sớm viết xong hiệp nghị, đọc to cho toàn gia Triệu Đại Mộc nghe.



Ấn theo yêu cầu trong hiệp nghị, toàn gia Triệu nhị nương không có quyền

tùy ý tiết lộ phương thuốc, nếu như làm trái với lời hiệp nghị, sẽ phải

gánh chịu hết thảy tổn thất. Nếu Triệu gia loại ra nấm mèo, tất cả đều

phải bán cho La Tố, hoặc do La Tố chế định khách hàng, phương diện giá

cả so với giá thị trường thấp hơn một đồng tiền.



Đoàn người tự nhiên cũng hiểu, một đồng tiền này là phí trà nước.



Bất quá toàn gia Triệu nhị nương đều là người biết điều, nhà mình có việc

cầu người, người ta cũng là nói ra yêu cầu rất rõ ràng. Hai bên thoả

thuận xong, tất cả đều hết sức công đạo. Cho nên không có chút do dự,

Triệu Đại Mộc ký tên xuống hiệp nghị, lại để người trong nhà cùng đi lên ấn dấu tay.



Hiệp nghị hoàn thành, La Tố tay cầm tay dạy toàn gia Triệu nhị nương loại nấm mèo.



Triệu Đại Mộc là người có kỹ năng loại hoa mầu hảo, vừa nghe liền hiểu,thúc

giục hai đứa con trai về nhà dọn dẹp mảnh đất trong viện nhà mình, để

chuẩn bị loại nấm mèo.



La Tố lo lắng bọn họ nóng lòng,

khuyên nhủ: “Ta làm ruộng trồng trọt cũng là vì ăn no mặc ấm, nấm mèo

mặc dù kiếm được tiền, nhưng không đáng để dùng tất cả đất đai trong nhà loại, đỡ phải đến lúc đó nhiều quá, chúng ta bán không được, trong nhà

lại không có lương thực. Vì an toàn, dùng ba bốn mẫu đất là thích hợp.”



Triệu Đại Mộc cũng là người vững chắc, vừa nghe liền hiểu mấu chốt trong đó,

cười nói: “Lúc trước nghe người ta nói có thể trồng ra nấm mèo, ta thật

sự là không tin đâu, bây giờ nhìn thấy, mới thật sự tin.”



Triệu nhị nương cũng cười nói: “Triệu Thành tức phụ chính là người có phúc

khí, về sau còn ai dám nói nàng có chỗ không tốt, ta nhất định đi liều

mạng với họ.”



Nghe bà nói đùa, Triệu mẫu vui vẻ nở nụ cười.



Đại tức phụ đúng là người có phúc khí.



Sau khi thấy toàn gia Triệu nhị nương loại nấm mèo, mấy nhà có chút hoài nghi cũng bắt đầu hành động.



Trong nhà La Tố cơ hồ mỗi ngày đều có thôn dân đến hỏi thăm, kinh động đến cả lão tộc trưởng Triệu gia thôn.