Bần Hàn Tức Phụ

Chương 2 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


La Tố cải biến thái độ, làm người La gia thoải mái không ít.



Đặc biệt là La Lão Căn, sau khi hít một thân khí lạnh, vào trong nhà nhìn

nàng nói, “ Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta cùng hổ tử sẽ đưa ngươi hồi

Triệu gia, chúng ta thật tốt nói ra, người ta cũng sẽ không nói cái gì

nhàn thoại.”



La Tố nghe thanh âm La Lão Căn mặc dù cứng rắn,

nhưng vẫn nguyện ý đưa nàng trở về, trong lòng ông lo lắng khuê nữ trở

lại Triệu gia sẽ chịu ủy khuất, nên mới chính mình ra mặt.



Nàng nhỏ giọng nói, “Cha, con biết rõ.”



Lưu Thúy Hoa đối với biểu hiện của khuê nữ hết sức hài lòng. Tuy nói khuê

nữ mệnh khổ, nhưng nữ nhân không phải đều như vậy sao, từ lúc sinh ra đã định trước sẽ phải chịu khổ, đầu thai ở nhà nghèo khó như bọn họ, cả

đời cũng cứ như vậy qua.



Bất quá khuê nữ khó tránh khỏi khổ sở,

bà lấy tiền riêng của bà đưa cho nàng, hai mươi văn tiền nói ít không ít nói nhiều không nhiều.



”Quay đầu ngươi đi về đừng nói ngươi

ghét bỏ Triệu gia, hãy nói ngươi thấy trong nhà khổ sở, nên về nhà mẹ đẻ lấy tiền trợ cấp. Như vậy bà bà ngươi sẽ không trách ngươi.”



La Tố vội vàng nói, “ Con không lấy đâu, cuộc sống trong nhà còn khổ sở đâu, con sao có thể cầm số tiền này.”



”Cầm lấy.” Lưu Thúy Hoa hết sức kiên quyết, “ Lúc trước đồ cưới của ngươi

chúng ta cũng không có cho được bao nhiêu, số tiền này ngươi cứ cầm lấy, cha ngươi cũng biết chuyện này. Trong nhà không có nhiều người, chỗ

dùng tiền cũng ít.”



Trong lòng La Tố ngũ vị tạp trần.



La gia chỗ tiêu tiền không nhiều lắm, nhưng chỗ kiếm tiền lại thiếu. Đất

đai ít, thu hoạch cũng không nhiều, hơn nữa thân thể Lưu Thúy Hoa cũng

không khỏe lắm, việc nhà đều do cha nàng La Lão Căn gánh vác.



Đệ đệ La hổ hiện tại mới tám tuổi, ngay cả đọc sách đều không có đọc thành đâu.



Lưu Thúy Hoa đặt tiền vào hà bao của La Tố, “Đại nha, ngươi hiện tại có thể hiểu chuyện, ta và cha ngươi rất cao hứng. Ngươi trở về sống thật tốt,

nhớ nghe lời bà bà ngươi.”



La Tố gật gật đầu, trong lòng lại

nghĩ, nàng nhất định không thể nhận mệnh như vậy. Cho dù không biết ở

trong thân thê La Đại Nha bao nhiêu lâu, nàng cũng không cần hồ đồ sống

qua ngày.



Sáng sớm hôm sau, La Tố không có cầm đi toàn bộ số

tiền, nàng lưu lại mười văn để ở dưới chiếc gối, chính mình cầm theo

mười văn tiền rời đi.



Trong trí nhớ của nàng, một văn tiền nơi

này tương đương với một đồng tiền ở đời sau, nói cách khác, mười văn

tiền này cũng chính là mười đồng tiền mà thôi.



Bất quá này mười

đồng tiền đối với người nông dân mà là khá nhiều. Có thể mua được mấy

cân gạo lức, còn có thể sống qua một cái tháng nữa.



******
Thân mình tròn vo, so với người bình thường nhìn muốn phúc hậu hơn một

chút.



Giọng Triệu nhị nương rất lớn, tính tình cũng ngay thẳng,

ban đầu không xem trúng La Đại Nha này, cảm thấy nàng là cái sao chổi,

lại vô tình vô nghĩa bỏ chạy. Nhưng thấy La Tố trở về, cũng không nên

đem người cấp mắng đi, lại nghe nàng nói đến mua gạo, nên không gây khó khăn. Chỉ nói, “Chao ôi, ngươi lúc này đến liền hảo hảo ở nhà đợi. Bà

bà ngươi cũng không dễ dàng, một mình nàng phải nuôi ba người, ngươi ở

nhà cũng có thể giúp nàng một tay, cũng đừng chạy nữa.”



La Tố

nghe vậy, biết rõ đây là cơ hội để mọi người trong thôn thay đổi cái

nhìn về mình, lập tức cười nói, “Thẩm tử nói gì vậy, ta ở đâu là chạy,

đó là thấy trong nhà không có tiền bạc, nên mới về nhà mẹ đẻ vay tạm.

Bằng không người một nhà chỉ có thể chờ chết đói a. Đáng tiếc nhà mẹ đẻ

của ta cũng không có nhiều tiền, chỉ có thể đưa cho ta vài văn tiền trở

về mua chút lương thực ăn qua mấy ngày.”



Nghe La Tố giải thích, trên mặt Triệu nhị nương hiện lên vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ hóa ra là bà hiểu lầm.



Bà ngượng ngùng cười cười, “Thế này mới tốt. Ngươi nhanh đi về nấu cơm đi, ha ha ha.”



La Tố thấy mục đích đạt thành, vội vàng bưng nửa cân gạo lức đi về.



Lúc nàng về đến nhà, Triệu mẫu còn chưa về. Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm

ngồi ở trong sân nhìn chằm chằm cửa viện. Gặp La Tố bưng đồ trở về, mắt

hai người đều phát sáng.



Nhìn dáng vẻ thèm ăn của hai hài tử,

trong lòng La Tố âm thầm thở dài. Nếu ở thời không của nàng, Mỗi ngày

hài tử ăn vặt đều bắt bẻ đâu, không giống hai hài tử này nhìn thấy gạo chảy nước miếng.



Nàng cuối cùng ý thức được, hành vi lãng phí lương thực đời trước của mình là rất đáng xấu hổ.



Trong nhà có gạo, La Tố cũng không dám đem chúng nấu hết, chỉ dùng hai nắm

gạo, cộng thêm nửa quả bí đỏ tìm thấy trong tủ đem nấu. Thấy bí đỏ đã

đổi màu, sắp hỏng. Nàng vội vàng đem bí đỏ cắt miếng chưng cùng với gạo

lức, chuẩn bị ăn một bữa bí đỏ cơm.



Khi bên trong nồi đất toát ra mùi thơm, Triệu mẫu cuối cùng cõng củi trở về.



Thấy trong nhà xuất hiện mùi thơm, trong lòng Triệu mẫu hết sức ngạc nhiên, bà vội vàng chạy vào trong bếp.



Thấy La Tố ngồi trong phòng bếp nhóm lửa thì kinh ngạc há to miệng, “Ngươi, ngươi thế nào trở về?”



Không trách Triệu mẫu kinh ngạc như vậy. Nàng vốn là tức phụ bỏ chạy. Bà từng do dự có nên đi đem người muốn trở về hay không, dù sao đều là người

thân, để nàng chạy như vậy cũng không tốt. Nhưng hiện tại nhà mình lâm

vào tình cảnh khó khăn khổn khổ, bà cũng không muốn làm hại khuê nữ nhà

người ta. Mà La Đại Nha cũng không phải là người an phận, trở về cũng là lăn qua lăn lại, nên hôm qua biết La Đại Nha bỏ đi, bà mới không đi La gia thôn tìm người, trong lòng bà vẫn còn cân nhắc chuyện này đâu.



Không nghĩ tới bà còn chưa có đi, người ta chính mình trở về. Nàng còn bỏ tiền mua gạo làm cơm cho người trong nhà nữa.



La Tố nghe thấy giọng của Triệu mẫu, nàng ngoảnh đầu lại thì thấy một phụ

nhân mặc quần ảo vải thô đánh miếng vá đứng ở cửa bếp, trên đầu quấn

khăn vải, mặt mũi tràn đầy tang thương. Nàng nhận ra bà là Triệu mẫu

tiện nghi bà bà của nàng, tên gọi Triệu Tống thị.