Bần Hàn Tức Phụ

Chương 21 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Editor: Đô Đô



La Tố phát hiện sau khi cha nàng đi, tâm tình bà bà không được tốt, ngày

thường ầm ầm ĩ ĩ nói đủ thứ chuyện với nàng, giờ lại khó chịu giống như

mì vắt.



Nàng đoán, có phải tại nàng thu nấm mèo nhà mình với giá cao hơn của thôn dân, chọc mẹ chồng mất hứng.



Không thể trách nàng hoài nghi như vậy, dù sao ở thời đại này, sau khi nữ tử

lấy chồng nếu quan tâm nhà mẹ đẻ, bị nhà chồng biết sẽ ghét bỏ. Dù biết

vậy, nàng cũng không muốn lén lén lút lút trợ giúp nhà mẹ đẻ. Nếu như

ngay cả chút này tự do cũng không có. Nàng ba ba nịnh nọt Triệu mẫu còn

có ý nghĩa gì. Nàng không muốn cả đời làm một tức phụ khuất phục nịnh

hót người ta.



Nên lần này nàng không ghé vào trước người Triệu mẫu nói vài lời xu nịnh dỗ dành.



Triệu mẫu than thở nhiều ngày, thấy đại tức phụ cũng tỏ ra xa lạ với mình,

trong lòng càng thêm khó chịu, đến khi thu hoạch nấm mèo, cũng không còn cao hứng như lúc trước.



Nhân một ngày La Tố đi thăm ruộng lúa, bà tìm nhi tử thương lượng chuyện này.



”Lúc đầu ta nghĩ giữ tẩu tử ngươi vài năm, chờ sau này ngươi có công danh,

cũng dễ tìm cho nàng một người tốt. Hiện giờ xem ra, chỉ sợ La gia kia

bên kia không đợi được. Dù sao tẩu tử ngươi vừa vào cửa đã thành quả

phụ, chuyện này vốn là nhà chúng ta không đúng. Nếu La gia cùng tẩu tử

ngươi đều có ý này, vi nương thật sự không thể thốt nên lời ngăn cản.”



Triệu mẫu vừa nói, vừa than thở lau nước mắt.



Triệu Từ vội vàng đặt bút lông trong tay xuống, đi qua ấm giọng dỗ dành nói:“Nương không cần phải lo lắng. Nhân phẩm tẩu tử ra sao, nương là người

rõ ràng nhất, nàng tuyệt đối sẽ không tìm người khác vào lúc này. Dù nói thế nào, cũng phải đợi ba năm qua tang kỳ đại ca mới có thể đi tìm

người khác.”



”Tẩu tử ngươi cũng nói thế, ta chỉ sợ La gia bên kia thì thầm bên tai nàng, nàng sẽ động tâm.”



Dù sao đại tức phụ còn quá trẻ tuổi, ngay cả động phòng đều chưa có vào,

chỉ sợ còn mang tâm tính tiểu cô nương. Sao có thể thủ tiết như những

quả phụ khác.



Triệu Từ khẽ cười nói: “Tẩu tử là người không nói

hai lời, nếu nàng đã nói như vậy, nhất định là không có tâm tư này.

Nương đừng buồn bã nữa. Hiện giờ mọi chuyện trong nhà đều do tẩu tử vất

vả lo liệu, nương cũng đừng lấy chuyện này ra khiến nàng bực bội. Nói

đến nói đi cũng là do nhi tử vô dụng, nếu sớm có tiền đồ, nương cũng

không phải lo lắng như này.”



”Ngươi nói mê sảng cái gì vậy?”

Triệu mẫu liếc hắn một cái: “Không phải ngươi sắp đi thi Hương sao, nếu
vào chuyện này, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi nhận chịu trách

nhiệm?”



Triệu nhị nương nhổ ‘phì’ một tiếng, vừa lau bàn, vừa

liếc xéo hắn một cái: “Cái đầu ngươi toàn nghĩ chuyện không đâu. Ta thấy Triệu Thành tức phụ là người có bản lĩnh, ta cũng nhìn thấy nàng chăm

sóc ruộng tốt lắm, bận rộn mất mấy tháng, nếu chỉ là đùa giỡn, có thể

nghiêm túc như vậy? Ta thấy nàng có vẻ nắm chắc, không chừng có thể nuôi cá thành công. Ngươi suy nghĩ một chút a, nếu thật sự dưỡng được cá,

tám mẫu ruộng lúa này sẽ thu về hơn ngàn cân cá a, cứ cho đến lúc đó một hạt thóc cũng không thu được, có ngàn cân cá này cũng đủ chi phí sinh

hoạt. Nàng còn nợ nhân tình của chúng ta, sau này có chỗ gì tốt há có

thể quên chúng ta? Ai như ngươi lúc nào cũng trước sợ lang sau sợ hổ,

ngay cả một người đàn bà như nàng cũng không bằng.”



Nghe tức phụ mình khiển trách một trận, Triệu Đại Mộc cảm thấy xấu hổ, mặt mũi lúng ta lúng túng.



”Được rồi được rồi, ngày mai ta đi hồ chim én giúp nàng mua cá bột.”



”Vậy còn phải nói, chuyện này chúng ta đã ứng, thì phải làm cho tốt. Ta thấy một đồng tiền ba con cá mầm cũng có thể nói hạ. Vừa nãy ta cố ý nói

được hai con cá bột, chính là lưu cho chúng ta một con đường. Đến lúc đó ta bỏ ra một đồng tiền mua ba con cá mầm, Triệu Thành tức phụ sẽ cảm

thấy chúng ta là tận tâm tận lực phí tâm tư, tự nhiên sẽ nhớ tới chỗ tốt của chúng ta.”



Vẻ mặt Triệu nhị nương đắc ý nói. Này đạo lí đối nhân xử thế, bà nhưng là thuận tay nhặt ra, không hiểu sao nam nhân nhà mình lại chất phác như vậy.



Triệu Đại Mộc cúi đầu xuống đất bội phục tâm tư tức phụ mình. Nghĩ tới lúc trước lão nương tìm vợ cho ông,

quả là rất tinh mắt.



Hắn đang cảm khái, lại nghe Triệu nhị nương nói: “Nếu Triệu Thành tức phụ là nhi tức phụ nhà ta thì tốt rồi. Ta

lại không chê nàng là quả phụ, mỗi tội là cùng tông đồng tộc, đến cùng

vẫn là không thể. Chao ôi...”



Triệu Đại Mộc gật gù tỏ vẻ đồng

ý, trong lòng lại thầm nói, tức phụ ông đã đủ thông minh, lại tìm thêm

một người khôn khéo trở về, nữ nhân trong nhà không phải thành tinh a.

Chẳng bằng tìm một người hiền lành chững chạc trở về lo liệu việc nhà.



Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Triệu Đại Mộc đã dậy đi đến hồ chim én tìm người mua cá bột.



La Tố là một tiểu quả phụ, không tiện đi theo, chỉ cầm một ngàn văn tiền

chuẩn bị từ trước, đưa cho Triệu Đại Mộc, bên cạnh đó còn đưa thêm năm

mươi văn tiền để Triệu Đại Mộc thuê xe chở cá bột và hai mươi văn tiền

để Triệu Đại Mộc mua đồ ăn ăn trên đường



Triệu Đại Mộc tự nhiên

là một phen từ chối nói không cần. Chỉ bảo sau này La Tố nuôi được cá,

cho nhà ông một con cá to nhất là được rồi. Mặc dù ngoài miệng nói như

vậy, trong lòng ông lại chưa từng nghĩ qua.



La Tố thì nghiêm túc đáp ứng.