Bần Hàn Tức Phụ

Chương 20 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Editor: Đô Đô



Sắc mặt La Lão Căn vui vẻ, đuổi xe bò tiến vào sân nhỏ Triệu gia.



Người một nhà Triệu gia nghe thấy tiếng động từ trong nhà đi ra, thấy La Lão

Căn đang khuân đồ từ trên xe xuống, vội vàng chạy tới giúp một tay.



”Cha, sao người lại tới đây?” La Tố kinh ngạc. Nàng đang định đến La gia thôn một chuyến đấy.



La Lão Căn cười lau mồ hôi trên trán, nhận lấy nước sôi để nguội TriệuMộc

Miên bưng lại, uống ừng ực một hơi, rồi dùng tay áo lau miệng, nói:“Nương ngươi nói nhớ ngươi, bảo chúng ta đến thăm ngươi một lát, sẵn

tiện mang chút đồ đến cho các ngươi. Nấm mèo nhà ta đã dài hảo, cũng đưa đến đây luôn.”



La Tố nhìn nhìn ba cái túi lớn cạnh xe. Một túi đựng rau dưa và trái cây tươi mới, hai túi còn lại thì đựng nấm mèo.



”Nhiều như vậy?”



”Đúng vậy, có thể bán được tiền, chúng ta tất nhiên muốn loại nhiều chút. Vì

loại cái này, tường viện nhà ta bị đều nương ngươi phá hủy, trồng chúng ở bốn phía xung quanh đâu.”



La Tố gật đầu: “Được, lát nữa ta xưng xưng cho ngài.”



Triệu mẫu cười khách khí: “Mau mau vào trong nhà ngồi đi, đừng đứng nói

chuyện ở bên ngoài.” Lại nói với La Tố: “Ta đi đến nhà nhị nương ngươi

mượn chút đồ ăn mới mẻ, thêm vài món thức ăn cho bữa trưa.”



La Lão Căn vội vàng nói: “Ai nha bà thông gia, đừng bận rộn, chúng ta tùy tiện đối phó đối phó là được rồi.”



”Vậy sao được, lâu lâu ông thông gia mới đến nhà một lần.” Triệu mẫu cười

xoa xoa tay, nhanh nhẹn nhấc rổ đi ra ngoài, mượn xong món ăn, lại

thuận tiện đi vườn rau ngắt chút rau xanh trở về. Thân gia khó lắm mới

đến đây chơi một chuyến, phải chiêu đãi thật tốt mới được.



Triệu mẫu đi rồi, Triệu Từ mời La Lão Căn vào trong nhà ngồi. Hắn vừa mới

chép sách nên trên tay bị dính vết mực. Đợi La Lão Căn ngồi xuống ghế

mới đi múc nước rửa tay.



”Nhị đệ, ngươi đi làm việc của

ngươi đi, để ta tiếp đón cha ta là được. Ngươi không phải còn phải đi

huyện học sao, đừng làm trễ nải công khóa.” Này huyện học đều là tú tài

trong huyện, Triệu Từ vạn nhất chậm trễ bài vở, sẽ thua kém đồng học.

Nàng cũng không dám làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Triệu Từ.



Triệu Từ xoa xoa tay, cười nói: “Không mất bao nhiêu thời gian, ta cũng muốn cùng thúc thúc nói chuyện.”



La Tố cũng không miễn cưỡng, cười cười đi vào trong nhà hỏi chuyện cha nàng.




Một bữa cơm ăn xuống, bầu không khí hết

sức hòa hợp. Ngay cả Triệu Từ đều cùng La Lão Căn uống hai chén, khuôn

mặt thanh tú nhiễm màu đỏ, ánh mắt cũng có chút mông lung.



La Tố vừa thấy, thật muốn tự chụp đầu mình. Mỗi ngày tú tài nhà này hận

không thể đem thời gian chém thành hai khúc dùng, bây giờ lại say rượu,

lát nữa không đọc được sách. Sau này nàng còn phải trông cậy vào hắn

đấy.



Mau chóng để Triệu Lâm đỡ Triệu Từ vào nhà nghỉ ngơi, còn nàng đi nấu trà giải rượu cho cha với tiểu thúc nhà mình.



Triệu mẫu chạy vào bếp hỗ trợ: “Ngươi đi chăm sóc cha ngươi đi, rồi đi cân

nấm mèo giúp ông ấy. Lúc nãy vội vàng, đã quên mất chuyện này.”



Trong lòng La Tố đang nghĩ chuyện này đâu, cũng không lề mề, lau tay xong đi

ra nhà chính cân nấm mèo. Hai cái túi to cộng lại có hơn năm mươi cân.



La Tố cũng không cắt xén người nhà mẹ để một đồng tiền kia, đều tính theo

giá thị trường. Tính xong, nàng đi vào phòng mình lấy tiền, bỏ vào trong một hà bao màu đỏ, nhét vào trong vạt áo La Lão Căn: “Cha người cẩn

thẩn đừng làm rơi.”



Nhìn mặt mũi La Lão Căn tràn đầy tửu khí, nàng có chút không yên lòng.



”Không có việc gì, không có việc gì.” La Lão Căn toét miệng khoát tay, lại

ngó ra bên ngoài, thấy Triệu mẫu và Triệu Từ đều không ở đây, nhỏ giọng

nói với khuê nữ mình: “Khuê nữ a, mấy ngày trước có người đến nhà chúng

ta xin cưới, là người thợ mộc, có tay nghề đâu, nương ngươi nhờ ta hỏi ý ngươi.”



Ầm ầm - -



La Tố cảm giác trong đầu mình nổ ầm một cái. Cơ hồ dùng thanh âm khẩn cầu nói: “Cha, xin người chuyển lời với nương, tạm thời đừng nghĩ chuyện này. Về sau ta có ý muốn sẽ

nói với các ngài được không?”



La Lão Căn nóng nảy: “Ta đây không phải là đang thương lượng với ngươi sao, ta cảm thấy rất tốt.”



”Hiện tại ta không có ý này, ta còn đang giữ hiếu đạo đâu. Cha.”



La Lão Căn nghe vậy, mới nhớ tới khuê nữ mình đang là quả phụ, phải giữ

hiếu đạo. Thế mà ông có cảm giác khuê nữ mình còn chưa có gả cho người

ta. Đương nhiên, theo bản năng cho tới bây giờ ông vẫn không nghĩ khuê

nữ mình mang thân phận quả phụ. Cảm thấy nàng chỉ là đổi địa phương sinh sống mà thôi.



Ông sờ sờ chòm râu, rồi nói: “Ta còn phải về cùng nương ngươi thương lượng thương lượng.”



Ngoài cửa, Triệu mẫu bưng trà giải rượu, đứng lặng hồi lâu, hai mắt đỏ hồng thở dài, xoay người lại đi vào trong phòng bếp.