Bần Hàn Tức Phụ

Chương 19 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


“Bảo ngươi đến nhận lỗi với nhà bọn họ, nói vài lời tốt đẹp, sao ngươi lại không chịu đi?”



Trong nhà Triệu Lão Thực cách nhà La Tố không xa đang truyền ra từng đợt âm thanh khuyên bảo bất đắc dĩ.



Triệu Lão Thực nhìn phụ nữ có chồng nhà mình bằng vẻ mặt cường ngạnh, vừa tức vừa giận. Chỉ vào Hoa Nhị cô đang ngồi trên ghế nói: “Ngươi cá bà nương này, hừm, đúng là không nói lý lẽ. Trước kia ngươi đối với người ta

như vậy, bọn họ còn không mang thù, đem phương pháp loại nấm mèo đều nói cho ta, về sau nhà ta cũng có thêm cái thu hoạch, sao ngươi lại không

biết điều đến cảm tạ người ta.”



Mặt Hoa Nhị cô cứng đờ, tràn đầy vẻ mất tự nhiên nói: “Hừ, ngươi đi mà đi.”



Triệu Lão Thực đá vào băng ghế bên cạnh một cước: “Triệu Thạch kia cũng đã

đi, oán khí trong lòng ngươi, cũng nên nguôi ngoai, còn ghi hận cô nhi

quả mẫu người ta làm gì?”



Tâm sự bao năm nay bị Triệu Lão Thực

nói ra, Hoa Nhị cô lập tức như xù lông gà như mẹ, đứng phắt dậy nói:“Nương Triệu Lão Thực ngươi, ngươi không biết xấu hổ ta còn muốn mặt mũi đâu, có ngươi nói tức phụ mình như vậy sao? Lời này truyền ra ngoài,

ngươi cũng không sợ mất mặt.”



”Được được được, ta không nói, ta không nói.” Sau khi Triệu Lão Thực mở miệng nói lời này, cũng thấy hơi hối hận.



Hắn đi đi vào trong bếp dạo qua một vòng, bưng một rổ trứng gà đi ra, đi về phía nhà La Tố.



Không quan tâm thế nào, nhân tình này là phải trả. Bằng không lúc đi ra ngoài, sẽ bị người ta nhổ nước bọt.



Triệu Lão Thực vừa đi, Hoa Nhị cô nhấc mông ngồi lên một chiếc ghế đẩu, một cước một bay tiểu băng ghế bên cạnh.



La Tố không nghĩ Triệu Lão Thực sẽ đến đây, người đến cửa là khách, nên không trưng ra sắc mặt xấu.



Đem người dẫn vào trong viện, gọi Triệu mẫu đi ra tiếp đón khách khứa, còn nàng đi vào bếp bận việc.



Cách cửa phòng bếp, La Tố vẫn nghe được lai ý của Triệu Lão Thực.



Hóa ra là đến bồi tội vì chuyện gây gổ lần trước.



Chỉ nghe Triệu Lão Thực bên ngoài nói: “Nhà ta cá bà nương kia, ngươi cũng

biết, nàng không có ý xấu, chỉ là nhớ mãi chuyện trước kia đâu, ngươi

ngàn vạn lần đừng để bụng. Về sau ta sẽ hảo hảo quản nàng.”



Triệu mẫu hắng giọng nói: “Lão Thực đại ca a, ta có lời khó nghe, những năm này, cũng không thấy ngươi quản được nàng.”



Triệu Lão Thực lập tức lúng túng: “Tính tình nàng như vậy, ta cũng không tiện dùng thủ đoạn, về sau khẳng định quản nàng thật chặt. Bảo đảm sẽ không

cho nàng đi gây chuyện. Hơn nữa, hiện tại còn trông cậy vào nhà các

ngươi đâu, nàng cũng không dám.”



Thấy dáng vẻ khó xử của hắn,

Triệu mẫu cũng không tiếp tục quái thanh quái khí, chỉ nói: “Như vậy
a.”



”Cũng may mà đại tẩu tử nuông chiều nàng, cho nàng tùy ý lăn qua lăn lại. Này vài mẫu ruộng lúa nếu là đổi thành ruộng cạn, loại

được rất nhiều lương thực a.”



”Đúng vậy, bất quá hiện tại bọn họ loại nấm mèo, chắc là cũng có chút thu hoạch, cũng đói không đến.”



”Khoan hãy nói, chờ nấm mèo lần này bán ra, ta sẽ giục nam nhân ta đem vài mẫu trong nhà đều loại chúng. Về sau không lo lắng không có bạc hoa.”



Đề tài chuyển tới nấm mèo, mọi người lại bắt đầu vui tươi hớn hở nở nụ cười.



Những năm nghèo khó này, quả nhiên có nhiều cơ hội. La Tố đứng trên bờ ruộng, nhìn đâu cũng thấy thuận mắt.



*************



Cấy mạ xong, La Tố lại điều chế một mẻ phân bón. Lúc này phân bón không

phải chứa nhiều hóa chất, nên nàng cũng không lo lắng mạ bị xót mà chết. Ngược lại nó còn bổ sung nhiều chất dinh dưỡng cho ruộng lúa hơn.



Trong nhà mới hết bận, thời tiết đã bắt đầu nóng lên.



La Tố vẫn nhớ tình huống La gia bên kia, tìm Triệu mẫu nói một tiếng, sau khi chở nhóm nấm mèo thứ hai đến chỗ Bạch phu nhân, sẽ đi tới La gia

thôn xem một chút.



Triệu mẫu nói: “Vốn là nên bảo lão Nhị bồi

ngươi cùng nhau trở về. Bất quá hắn còn muốn đi huyện học, đang bận ôn

tập, ta cũng không thể làm chậm trễ hắn.”



Triệu Từ là tú tài

theo lý phải vào huyện học, nhưng bởi vì trong nhà xảy ra nhiều chuyện,

cộng thêm thân thể không khỏe. Cho nên liên tục trì hoãn cho tới bây giờ còn chưa có đi nhập học. Vào huyện học, có tiên sinh dạy bảo một

phen, mới có thể tiếp tục đi thi. Chuyện này cũng không nên làm trễ nãi nữa.



Đương nhiên La Tố không muốn làm phiền hắn vào lúc này,

chỉ nói: “Để Triệu Lâm bồi ta đi về cũng được. La gia cũng không xa, ta

cũng biết đánh xe bò.”



Triệu mẫu có chút do dự. Nghĩ đến trong

nhà ngày càng hồng hồng hỏa hỏa, số bạc trong rương giấu dưới giường đều là lợi nhuận đại tức phụ chia cho bà đấy, cũng không nên nghịch ý nàng, nhân tiện nói: “Vậy được, để ta gọi Tiểu Lâm cùng ngươi về đi về. Nếu

thấy trời tới, thì chớ đi đường ban đêm, ở nhà mẹ đẻ nghỉ một đêm rồi

hẵng về.”



La Tố vội vàng ứng.



La Tố còn chưa khởi hành đến La gia thôn, sáng hôm sau, La Lão Căn đã dẫn nhi tử La Tiểu Hổ tới cửa.