Bần Hàn Tức Phụ

Chương 24 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Thấy mọi người muốn ra về, La Tố lại nhắc bọn họ, không nên thả cá bột quá

nhiều, bằng không sẽ không nuôi sống được. Nàng lo lắng mọi người quá

mức tham lam, đến lúc đó cả cá và hạt thóc đều không thu được thì hỏng

bét.



Có vài người vẫn còn cảm thấy lo lắng, dứt khoát mời La Tố đến lúc đó đi điền lý chỉ đạo chỉ đạo.



La Tố sảng khoái đáp ứng. Dù sao trái phải cũng chỉ đi giúp một lần, lần

sau mỗi nhà đều phải dựa vào bản sự của mình mà trồng trọt.



Đợi mọi người đều đi hết, La Tố mới đơn độc đi tìm lão tộc trưởng, hỏi trong thôn có đất đai dư thừa có thể mua hay không.



Hiện trong tay nàng có chút tiền để dành, muốn mua ít đất đai, sau này cũng có thể kiếm thêm chút tiền.



Lão tộc trưởng thoáng suy nghĩ một chút, nói: “Ngược lại lúc trước giữ lại

một mảnh đất hoang, để đợi sau này người khác chuyển đến đây thì phân

cho họ. Chẳng qua mấy năm nay cũng không thấy có ai chuyển đến, cũng

không biết quan phủ bên kia định xử trí như thế nào.”



La Tố cũng đã nghe nói về chuyện quan điền (ruộng của quan) này.



Bởi vì lo sợ nảy sinh biến cố, đến lúc đó không còn có đất đai dư thừa phân cho dân chúng chịu tai họa, cho nên triều đình lưu lại rất nhiều quan

điền.



Nói đến đây, tổng số quan điền này, còn nhiều hơn

so với số đất trong tay dân chúng. Dân chúng không có nhiều đất đai, còn phải gánh trên lưng số thuế trầm trọng. Mặc dù hiện giờ chính trị tân

triều thanh minh, cắt giảm một khoản tô thuế đáng kể, nhưng vẫn còn hai

thành. Cũng may đất đai ở Triệu gia thôn vốn thuộc về Triệu thị bộ tộc

được lão tộc trưởng lưu lại truyền cho Triệu thị con cháu, cho nên không xuất hiện tình trạng bị địa chủ bóc lột.



Còn bên La gia

thôn nhà mẹ đẻ nàng thì khác, ngay cả phụ thân La Lão Căn bọn họ, đều đi thuê đất đai nhà địa chủ, hàng năm phải giao bốn thành tô thuế.



Nếu gặp phải thời điểm quan lại tham ô, triều đình mục nát, này sưu cao thuế nặng còn khủng khiếp hơn.



Mặc dù có lòng bất bình, những nàng biết, đây là quy củ của thời đại này.



”Vậy muốn mua những quan điền này, không biết phải làm những thủ tục gì? Ta

cũng không có mua nhiều, chỉ mua vài mẫu ruộng lúa và ruộng cạn mà

thôi.”



”Nếu là không nhiều lắm, ngược lại dễ xử lý.” Đối với chuyện người trong tộc mua đất để trồng trọt, lão tộc trưởng còn là vui khi việc thành. Con cháu trong tộc thịnh vượng, gia cảnh giàu có, này

là thể diện của cả Triệu thị bộ tộc.



”Ngày mai ta đi lên huyện một chuyến, tìm huyện thừa đại nhân, bàn bạc chuyện này.”



La Tố cười nói: “Nếu chuyện thành, ta còn phải đa tạ ngài. Nếu có lên chỗ

nào cần tiêu tiền, ngài cứ mở miệng. Cũng không thể để ngài phí sức còn

phải tự bỏ tiền túi.”



”Hành, chuyện này cũng là chuyện tốt, ngươi cứ yên tâm đi.”



Lão tộc trưởng tính toán đâu vào đấy nói.



Quan điền ai cũng né tránh, vì nó cũng phải chịu thuế. Quan phủ bên này còn ước gì có người chủng thượng đâu.



La Tố về đến nhà, lại đem chuyện này cùng Triệu mẫu nói một hồi.



Hiện nay trong nhà được mùa thu hoạch lớn, lương thực chất đống khắp sân đập lúa, chẳng mấy ngày nữa kho lúa trong nhà sẽ đầy ụ, đây đúng là chuyện

tốt trước nay chưa có. Thời điểm Triệu mẫu đang cao hứng, nghe nhi tức

phụ nói muốn mua đất đai, lại là sảng khoái một tiếng đáp ứng.



Bất quá mới đáp ứng, bỗng chốc lại do dự, mặt lộ vẻ khó xử, lắp ba lắp bắp

nói: “Này, này vốn dĩ cũng là chuyện tốt. Chỉ là, chỉ là ta còn có chút

khó xử. Từ nhi hiện tại tham dự ân khoa, lập tức sẽ phải thi Hương, nghe nói năm sau còn có kỳ thi mùa xuân. Này đi châu phủ kiểm tra thì không

cần phải nói, nghe nói chi phí đi Bắc Đô Thành bên kia cần không ít. Ăn ở đi lại, mọi thứ đều tốn kém. Nếu lúc này mà mua đất đai, chỉ sợ đến lúc đó không có đủ tiền vốn, làm trễ nãi cuộc thi của hắn.”



La

Tố đã tính xong bút trướng, hiện nay trong tay nàng có mười tám lượng

bạc. Chuyện buôn bán nấm mèo đã hết sức ổn định. Mỗi lần cũng có thể thu được mấy lượng bạc nàng ngược lại không lo lắng. Hơn nữa còn có hai

ngàn cân cá, lập tức có thể mang đi đổi bạc, càng không lo lắng.



”Nương, như vậy đi, lần này mua đất ta ra trước bạc, chỗ tiền của ngài giữ lại

cho Nhị đệ đi thi. Dù sao trái phải cũng không thể trì hoãn Nhị đệ. Mà

ta bên này mua đất, cũng là muốn loại thêm chút lương thực. Hiện tại mưa thuận gió hoà, đuổi hảo mùa màng, ta cần loại nhiều lương thực hơn mới

an tâm.”



Đây cũng là nguyên nhân nàng nghiêm khắc khống chế thu mua số lượng nấm mèo.



Lúc này buôn bán không quá phát đạt, nếu như loại quá nhiều nấm mèo, nhất

định sẽ bị hạ giá. Đến lúc đó chỉ có thể lấy số lượng đến thay thế,

không được nhiều lời. Một khi thị trường bão hòa, nấm mèo bán không ra,

thứ này lại không thể làm thành lương thực đến ăn.



Vả lại cổ đại này rất dễ gặp phải thiên tai nhân họa, đến lúc đó lương thực □□

quý, có bạc cũng không mua được. Còn không bằng nhà mình trồng trọt

nhiều lương thực. Lương thực dư thừa có thể đổi bạc, mua đất. Chỉ cần

trong nhà có đất đai, nàng không cần phải lo lắng cho cuộc sống sau này.



Triệu mẫu cũng là người chịu qua đói cảnh, cũng trải qua chiến loạn, đối với chuyện đại tức phụ lo lắng rất thấu hiểu.



Đến lúc đó có nhiều tiền cũng không dùng được, có đồ tốt cũng không thể đổi được một hạt lương thực.



”Chuyện này đành phải ủy khuất ngươi.”



”Nương nói ủy khuất cái gì, đợi sau này ngày chúng ta qua tốt hơn, mọi người còn có thể thiếu ta một phần kia?”



”Đương nhiên là không thể. Dù sau này ngươi muốn tái giá, ta cũng sẽ chuẩn bị

một xe đồ cưới phong phú cho ngươi.” Triệu mẫu nhất thời kích động, đem
thuộc loại gia đình này không thể so sánh với thế đại gia tộc người ta,

tổ tiên dù có của cải truyền lại, sau này vẫn phải chủ yếu dựa vào bọn

họ tự lực mà cánh sinh. Đem dưỡng tính tình bọn nhỏ có thể chịu được cực khổ một chút, năng lực động thủ cường một chút, lúc nào cũng là đúng

đắn.



Người Triệu gia thôn có một loại tín nhiệm mù quáng với La Tố.



Thấy nàng đem ruộng cạn chỉnh thành như vậy, liền đến hỏi thăm.



Nghe La Tố nói muốn loại ngô, ngọn lửa trong lòng mọi người liền tắt ngúm.



Loại ngô còn không bằng loại lúa mạch, coi như quên đi, còn là chờ mấy ngày

này lại xem đi. Dù sao bên trong đã loại đồ, lại không thể đào ra một

lần nữa để loại ngô.



Có vài nhà ngược lại học theo La Tố, đem

vườn rau còn trống đất của nhà mình loại ngô lên. Nghĩ đến lúc đó thành

hay không thành thì cũng không tổn thất lớn. Dù sao đi theo Triệu Thành

tức phụ làm là được.



Nông thôn ngày qua hết sức mau.



Một năm bốn mùa đều là ở bên trong đồng ruộng không ngừng bận việc. Vòng đi vòng lại, cũng không có bao nhiêu người để ý đến ngày tháng.



Chỉ cần nhìn thấy mạ trong ruộng mọc chừng gang tay, đoàn người liền bắt đầu hò hét cấy mạ.



Triệu gia thôn nhân vẫn là hết sức có tình vị. Luôn ghi nhớ chuyện lúc trước

La Tố hào phóng chỉ điểm bọn họ làm ruộng, cho nên quyết định đều đến

làm giúp nhà La Tố một ngày, đem mười ba mẫu ruộng lúa kia cấp loại hết.



La Tố không nghĩ tới đoàn người nhiệt tình như vậy, trong lòng tự nhiên

càng thêm cảm động. Lại đi vào huyện mua thịt trở về, làm một cái bồn

lớn thịt kho tàu chiêu đãi đoàn người.



Triệu Đại Mộc biết

bắt đầu từ quý này, cả thôn đều muốn nuôi cá, cho nên cùng Triệu nhị

nương lên kế hoạch tỉ mỉ, bao trọn vụ làm ăn này.



Hắn thường xuyên ở bên ngoài làm việc, quen biết rộng, có quan hệ tốt với những

người đánh cá kia. Hơn nữa lại có kinh nghiệm lần trước, làm chuyện này

cũng là quen cửa quen nẻo.



Chỉ là hắn còn chưa mở miệng, liền có người trong thôn tìm tới tận cửa nhờ hắn giúp đỡ.



Ấn theo giá cả lần trước mua giúp La Tố là tam điều cá một văn tiền. Triệu Đại Mộc nghĩ này cả thôn nhân đều muốn mua cộng lại cũng phải chừng mấy vạn điều. Đây chính là một cuộc mua bán lớn, này giá tiền tất yếu sẽ

giảm đi. Đến lúc đó hắn còn có thể từ trong kiếm chút chênh lệch giá.



Bút trướng này tất nhiên là do Triệu nhị nương vợ hắn tính ra cho. Bất quá

lo lắng đến lúc đó bị người ta phát hiện, bị người trong thôn âm thầm

trộm mắng, vậy thì thật khó coi.



Cho nên phu thê hai người

thương lượng một phen, quyết định đến nói với La Tố một tiếng, xem có

thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hay không.



La Tố nghe ý tưởng

này của Triệu nhị nương thì cười nói: “Ngươi thấy nấm mèo nhà ta rồi đấy không phải mọi người đều biết rất rõ giá cả khác biệt so với thị trường sao, vậy mà vẫn nguyện ý bán cho ta. Này buôn bán, đặc biệt là cùng

người quen buôn bán, thì phải hết sức rõ ràng rành mạch, về sau nhà ai

không hài lòng, thì lấy khế ước ra nhìn là được. Ta lập ra khế ước, hai

bên đồng ý thoả thuận, xong xuôi người ta cũng không bắt bẻ được cái gì. Đại Mộc thúc đây cũng là tốn nhiều khí lực, mới có thể ép giá xuống, để cho mấy người bọn họ đi mua chỉ sợ một đồng tiền hai điều cá bột người

ta còn không ưng ý đâu. Ta đem đạo lý này nói ra, ai không tin, thì để

người đó tự đi mà mua đi.”



Triệu nhị nương vừa nghe, lập tức vỗ đùi: “Đạo lý này hay. Nhà ai không vui ý, thì tự đi mà mua đi, nhà ta cũng không ép.”



Vừa trở về, Triệu nhị nương cùng với Triệu Đại Mộc cùng đi tìm thôn trưởng, đem chuông trong thôn gõ vang, triệu tập mọi người đến từ đường thương

lượng.



Chịu sự ảnh hưởng mấy lần trước của La Tố, người

Triệu gia thôn đã thành thói quen gặp việc lớn việc nhỏ liền tập trung

đi họp. Nghe tiếng chuông liền xách băng ghế nhà mình hướng sân bên

ngoài từ đường mà đi.



Hiện giờ lời nói của La Tố trong thôn

thập phần có trọng lượng, nói chuyện rõ ràng, có trật tự. Triệu Đại Mộc

nhờ nàng đem đạo lý tập trung mua cá nói ra một lượt.



Dù sao ý tứ chính là một điều - - nếu là đơn độc đi mua, chỉ sợ giá cả đắt

hơn. Tập trung mua, giá cả tiện nghi, như vậy Triệu Đại Mộc phí không ít khí lực, chungta cũng nên cấp chút phí vất vả, đối với mọi người mà

nói thì đều công bằng.



Lần họp này không thuận lợi như

chuyện nấm mèo lần trước. Dù sao lúc trước nấm mèo kia là La Tố đưa ra

kỹ thuật, trong lòng tất cả mọi người đều cảm kích, cho nên cam tâm tình nguyện nghe theo La Tố. Nhưng là chuyện mua cá mầm này, không phải chỉ

có một mình Triệu Đại Mộc có thể làm được, không đáng cấp chỗ tốt.



Cho nên một trăm mười hộ trong thôn, cuối cùng định xuống chỉ hơn bảy mươi hộ đồng ý mà thôi.



Triệu Đại Mộc ký kết hiệp nghị mua cá mầm với mấy gia đình đó ngay tại chỗ,

một trang khế ước, bảy mươi chủ gia đình ấn dấu tay lên phía trên. Triệu nhị nương đem khế ước gấp lại cẩn thận đặt ở bên trong vạt áo giống như bảo bối.



Lão tộc trưởng đối với kết quả gọn gàng linh hoạt

như thế này hết sức hài lòng, gật gù cười nói: “Triệu Thành tức phụ,

biện pháp này của ngươi rất hay. Nếu là trước kia, vì những chuyện này

chỉ sợ phải cãi nhau lật trời. Hiện nay thì tốt rồi, nguyện ý liền lưu

lại, không muốn thì về nhà. Như vậy cũng dứt khoát. Về sau trong thôn ta cứ quyết định như vậy đi, lại có chuyện, liền nhường ấn dấu tay. Người

một thôn đỡ phải giận dỗi với nhau.”