Bần Hàn Tức Phụ
Chương 25 :
Ngày đăng: 23:40 21/04/20
Đương nhiên, lão tộc trưởng sở dĩ thích cái phương thức họp này như vậy, còn
có một nguyên nhân khác. Ông cảm thấy trước kia chưa từng được hưởng thụ qua cảm giác làm một người tộc trưởng được vạn người chú mục là như thế nào.
Kể từ mấy lần họp này, mỗi lần đứng ở trên đài, thấy
tất cả thôn nhân đều dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn mình, khiến cả người
ông đột nhiên sinh ra cảm giác ưu việt hơn người.
Còn nữa,
thân phận tộc trưởng của ông không còn chỉ là một danh hiệu xưng hô
trong lúc bái tế tổ tông thường dùng. Mà là thật sự, được người khác
kính trọng, dựa dẫm.
Hắn ngượng ngùng đem loại lòng hư vinh này bày ra, nên chỉ có thể bịa ra một lý do đường hoàng cùng La Tố nói.
La Tố cũng mặc kệ lý do ông ta ủng hộ chuyện này là thật hay giả. Dù sao
chỉ cần thôn này có cái hảo quy củ, có thể trợ giúp cho công cuộc xây
dựng nông nghiệp về sau là được.
Mấy ngày sau, Triệu Đại Mộc đi mua cá bột.
Lượng mua lần này nhiều vô cùng, trong tộc còn tìm vài tráng hán lao động có kinh nghiệm đi theo hỗ trợ.
Cũng có vài người muốn tự mình đi mua cá bột, cũng đi theo. Thái độ La Tố
đối với chuyện này hoàn toàn là buông lỏng tay. Nói thật, nàng đối với
chuyện Triệu Đại Mộc từ trong vụ làm ăn kia kiếm được bao nhiêu, một
chút suy nghĩ cũng không có. Nàng chỉ để ý hoàn thành việc bản thân cần
làm mà thôi. Còn như Triệu Đại Mộc muốn kiếm chút chênh lệch giá, đó là
do chính bản lãnh của người ta.
Triệu nhị nương thấy La Tố
biểu hiện như vậy hết sức kinh ngạc. Nhà La Tố là gia đình đặt mua số
lượng cá bột nhiều nhất. Thời điểm giao bạc còn lưu loát. Có thể thấy
được người nhà này đối đãi người khác rất ư là chân thành.
Không giống với nhà khác, mặc dù đều cùng chung một dòng tộc, đến cùng còn là cách nhau mấy tầng trung gian. Trong lòng bà nghĩ phải đối xử với La Tố tốt hơn nữa. Người vừa biết làm ăn lại vừa là người thành thật như
nàng, rất đang để dùng tấm lòng chân thật kết giao.
Trời sắp phủ một màu đen, một đám người mới tầng tầng lớp lớp kéo nhau trở về.
Lần này mang theo công cụ vô cùng dư dả, cá bột đều mang về. Sắc mặt người
người đi theo đều rất cao hứng. Có vài người thì hơi sa sút tinh thần,
dáng vẻ lúng túng không dám gặp mặt người khác.
La Tố còn nhớ những người này chính là ở trong nhóm người lúc trước không muốn mua cá qua tay Triệu Đại Mộc.
Sau khi phân chia cá bột, nhà nào nhà nấy mang theo cá bột trở về nhà mình.
Trong nhà La Tố không có tráng lao động, Triệu Đại Mộc sai hai đứa con trai
Triệu Đại Hải cùng Triệu Tiểu Hải giúp bọn họ khiêng thùng cá về nhà.
Trở lại sân nhỏ La Tố gia, Triệu Đại Mộc mới cùng mấy người nhắc tới chuyện đi mua cá bột hôm nay.
Nguyên lai sau khi những người này tới nơi, liền đi mua cá bột. Kết quả người
ta ra giá là một văn tiền hai con. Sống chết không chịu giảm giá, về sau lại nói rất lâu, mới là một văn tiền ba điều. Giống hệt giá tiền lúc
trước Triệu Đại Mộc đã đưa ra. Chuyến đi này không những không tiết kiệm được văn tiền nào trái lại còn tốn sức. Còn không bằng giúp Triệu Đại
Mộc làm ăn, cho hắn kiếm chút tiền chênh lệch giá, thể diện của cả thôn
xóm cũng dễ nhìn hơn.
Cho nên trên đường về, mấy người đó đều có chút lúng túng, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
La Tố nói: “Đại Mộc thúc, ngươi cũng đừng nhớ vụ này. Sau lần này, bọn họ
chắc chắn đã hiểu. Về sau gặp mặt, vẫn nên hòa hòa khí khí.”
Triệu Đại Mộc cười ha hả nói: “Đây là tự nhiên, mua bán không thành, vẫn phải giữ phong độ lúc gặp mặt nhau. Không cho ta kiếm, ta cũng không hiếm
lạ.”
La Tố cười cười. Phu thê Triệu Đại Mộc đều là người hiểu chuyện, thời gian qua ở trong thôn quan hệ không sai.
Trước khi đi, La Tố lại nói với Triệu Đại Mộc, muốn mượn những thùng gỗ lớn
này trang cá bột, để sau buổi trưa ngày mai đưa cá bột tới La gia thôn
một chuyến.
Thời điểm La Lão Căn tới đón la tiểu Hổ lần
trước, mang theo rất nhiều cá trở về, biết đám cá này do khuê nữ nhà
mình dưỡng ra, trong lòng đối với biện pháp đối ruộng lúa nuôi cá cũng
là hết sức hướng tới. La Tố đem biện pháp này giảng giải kỹ càng cho ông biết, lại đáp ứng giúp ông mua cá mầm.
Triệu Đại Mộc tự nhiên đều ứng.
Nàng
suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này coi như xong. Dù sao mạ cũng đã gieo xuống, ta thấy chờ sau vụ này, các ngài nên mua vài mẫu đất đai cho
mình đi, đỡ phải bị nhà địa chủ bóc lột.”
Nói đến địa chủ,
nàng liền nhớ tới Hoàng Thế Nhân. Nàng không muốn cha mẹ mình trở thành
Dương Bạch Lao cùng Hỉ nhi thứ hai.
”Nói thì dễ, hiện tại một mẫu đất là tứ lượng bạc, còn phải nhờ quan hệ thì mới mua được.”
”Ta nhớ các ngài cũng có chút của để dành, hiện tại nhà ta lại chưa có chỗ
cần dùng tới tiền, số tiền đó để ở một chỗ cũng không thể biến nhiều.
Dứt khoát lấy ra một chút đặt mua đất đai, về sau tiểu Hổ trưởng thành
cũng có thêm chỗ dựa. Hơn nữa, nếu về sau nhà ta trồng trọt dài hảo, nhà địa chủ kia xem quen mắt, nói không chừng sẽ tăng địa tô. Đến lúc đó bị người ta đắn đo, thì không bằng lúc này đi mua ruộng, ai cũng không
sợ.”
Đối với người cả đời làm ruộng cùng nghiên cứu làm
ruộng La Tố mà nói, nàng coi trọng nhất chính là đất đai. Nông dân không có đất đai của mình, vậy còn gọi là nông dân sao? Cấp nhà địa chủ trồng trọt, kia gọi tá điền.
La Lão Căn nghe nàng nói vậy cũng
hơi động tâm. Hiện tại nhà bọn họ đã tồn được mười hai lượng bạc, cũng
có thể mua được ba mẫu đất.
La Tố nói thẳng: “Ta bên này có
chút tiền tiết kiệm, cho các ngài mượn tất đi mua đất đai. Chẳng lẽ các
ngài muốn ta sống tốt mà lại nhìn các ngài bị đói sao.”
Nàng hiện tại thật sự coi người La gia làm thân nhân. Bản thân nàng sống
những ngày tốt lành, lại mặc cho cha mẹ mình bị người khác bóc lột, mới
nghĩ tới thôi đã cảm thấy thất vọng hổ thẹn.
Nàng nói một
cách ngắn gọn dứt khoát, khiến La Lão Căn cùng La mẫu sợ ngây người,
hướng La Tố nháy nháy mắt, bảo nàng chú ý tiểu thúc nhà chồng một chút.
Ngang nhiên tiếp tế nhà mẹ đẻ như vậy, ngươi đây là không muốn lăn lộn ở nhà chồng nữa sao?
La Tố thấy hai người nháy mắt liên tục, biết bọn họ là thập phần cố kỵ Triệu Từ.
Nàng đang muốn nói chuyện, thì thấy Triệu Từ chủ động đứng dậy, khẽ mỉm
cười, hiểu ý nói: “Ta đi xem tiểu Lâm cùng tiểu Hổ một chút, thúc thúc
và thẩm thẩm cứ tự nhiên trò chuyện.”
Nói xong một mạch đi thẳng ra ngoài.
”Trời, ngươi cái đứa nhỏ ngốc này.” La mẫu lập tức đi lên nhéo lỗ tai răn dạy
khuê nữ mình một cái. Cứ nghĩ rằng khuê nữ nhà mình là người thông minh
khéo léo, thế nào lúc này lại không hiểu chuyện như vậy.
La
Tố trốn sang một bên, nói vội: “Các ngài nghe ta giải thích đã, nghe ta
giải thích đã.” Thấy sắc mặt La gia hai lão không tốt, nàng cười nói:“Chuyện này là bà bà ta giao phó. Các ngài cũng biết mấy mẫu đất đai ban đầu của Triệu gia bên kia, chính là do ta đặt mua. Bà bà tâm sự với ta, bảo ta giúp các ngài mua vài mẫu đất, về sau tự do trồng trọt, cũng có
thể kiếm thêm chút tiền.”
La Lão Căn không tin: “Bà bà ngươi thực sự nói như vậy?”
”Ai nha cha, ngươi không nghĩ xem khuê nữ ngươi là ai. Bà bà ta rất yêu quý ta, bình thường chuyện gì cũng tìm ta thương lượng. Bà bà còn chia cho
ta một nửa số tiền kiếm được, bảo ta cứ tùy tiện tiêu, ta còn mua thêm
đất đai cho Triệu gia đấy. Hiện giờ giúp nhà mẹ đẻ mua đất, bà bà tự
nhiên cũng là hết sức vui vẻ. Ngài xem số cá bột đưa đến lần này, bà bà
còn hoan hoan hỉ hỉ đâu.”
La Lão Căn cùng La mẫu lúc này mới thả lỏng tâm tư
La mẫu lại nói: “Tuy vậy, ngươi cũng không thể quá mức dũng mãnh. Bà bà
ngươi có khách khí đến mấy, thì ngươi vẫn phải giữ đúng bổn phận. Không
nên lúc nào cũng nhớ thương nhà mẹ đẻ bên này.”
”Ta đây
không phải là trong tay vừa vặn có tiền dư sao, bằng không, ta dù muốn
giúp các ngài cũng không thể. Dù sao các ngươi vẫn nên sớm đi mua đất
đi, ta nghĩ mua lấy mẫu ruộng lúa trước, hiện tại giá gạo cao, có thể
kiếm không ít đâu. Chờ có thêm bạc, lại mua vài mẫu ruộng cạn. Chẳng bao lâu nữa, nhà ta cũng là có ruộng, có đất và có bạc.”
La Tố vẽ ra một viễn cảnh tốt đẹp, khiến La Lão Căn cùng La mẫu động tâm, trên mặt hai người ngập tràn hi vọng.
Có ruộng có đất, đây là ước nguyện cả đời của bọn họ a.