Bần Hàn Tức Phụ

Chương 26 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Dưới sự khuyên bảo cực lực của La Tố, La Lão Căn và La mẫu cuối cùng đồng ý

mua đất, bất quá trong quý này nếu mua ruộng lúa thì chưa thể dùng được, vậy thì mua ruộng cạn trước, rồi tính tiếp.



La Tố nghĩ lúc

này đi mua ruộng cạn, xong xuôi, cũng là chuyện của một tháng sau, đến

lúc đó có cây nông nghiệp cao sản của nàng, cũng không lo lắng không có

gì thu hoạch.



Sau khi cha con hai người thương lượng xong, liền vội vàng đi tìm lý chính.



Mặc dù hiện tại chuyện mua ruộng mua đất lý chính không làm chủ được, bất quá vẫn phải đến thông báo cho ông ấy biết.



Lý chính La gia thôn La Đại Sơn năm nay sáu mươi tuổi, chỉ có một cánh

tay. Nghe nói là bị thương khi đi lính, cho nên sau khi trở lại, được cử làm lý chính. Mặc dù người tàn những sức không tàn, ngày ngày đều hăng

hái đi ra ruộng làm việc, vài con trai trong nhà cũng đều có tiền đồ,

cuộc sống trôi qua khá tốt.



Thấy La Tố đến, ông cười nói:“Ta nghe nói đại nha đầu hôm nay trở về, đang định qua nhà các ngươi xem thử, không nghĩ tới các ngươi đã đến đây trước.”



La Lão Căn nói: “Vậy làm sao được, nàng là một tiểu nha đầu, sao có thể để ngài

đến thăm, vẫn là nàng nên sang đây thăm người trưởng bối là ngài mới

phải.”



La Đại Sơn cười nói: “Chúng ta đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, chuyện lần trước ta nói với ngươi, đã có câu trả lời chắc

chắn?”



”Này...” Vẻ mặt La Lão Căn khó xử mắt nhìn La Tố, rồi hướng La Đại Sơn nói: “Này còn chưa kịp thương lượng cùng đại nha đâu.”



La Tố ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đoán chuyện đó có quan hệ

tới mình, lại thấy La Lão Căn do dự như vậy, biết đây không phải là

chuyện gì tốt, nên không chủ động đi hỏi, cười nói: “Đại sơn thúc, ta

hôm nay đến là có chuyện cùng ngài thương lượng, chúng ta làm chuyện này trước được không?”



”Không được, chuyện của ta cũng là đại sự a.” La Đại Sơn khoát tay chặn lại, hiển nhiên là không chấp nhận cho qua như vậy.



La Tố thầm nói, không hổ là một lão binh. Trả lời một cách vô cùng nhanh gọn quyết đoán a.



La Đại Sơn nhờ lão bà mình rót ra hai ly trà lạnh mang đến, cho hai người uống.



La Tố thấy thế, biết chuyện này hôm nay chỉ sợ không dễ làm.



La Đại Sơn tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau mới nói: “Ta ở La

gia thôn đã nhiều năm như vậy, đời đời cũng là ở chỗ này sinh sống qua

ngày, đại nha lại là người trong thôn ta nhìn từ nhỏ lớn lên. Chắc các

ngươi cũng biết, hiện người trong thôn sống nghèo khổ thế nào. Nhà La

mặt rỗ ở đầu thôn Đông kia, hai hôm trước lại bán hai cái khuê nữ. Hai

nữ oa oa mới có sáu bảy tuổi a, còn bé hơn tiểu Hổ nhà các ngươi, đã bị

bán đi làm nha đầu cho người ta sai sử a. Cũng may là có người nguyện ý

mua, còn có khuê nữ nhà La què chân, bộ dáng tốt xem, không kém đại nha

nhà các ngươi, hiện tại thế nào, bị bán cho lão Lâm làm thiếp. Thiếp

thất là gì ngươi hiểu không, chính là về sau sinh nhi tử cũng không được nhận, ngay cả một đại a đầu cũng không bằng.”



Hắn vừa nói

vừa đỏ vành mắt: “Ta trơ mắt nhìn người trong thôn bán nhi bán nữ. Trước còn chết đói vài người, thật sự là hổ thẹn a.”



La Lão Căn

vừa nghe vừa lau nước mắt. Nói thật, con nhà mình còn chưa lo xong, thật sự là không có công phu quản chuyện nhà người ta. Bình thường đều là

vội vàng chân không chạm đất, quan hệ với người trong thôn cũng đạm bạc, gặp nhau chỉ qua loa chào hỏi một câu liền vội vàng đi làm chuyện nhà

mình, không rảnh quan tâm nhà người khác sống qua ngày thế nào.



Hơn nữa nhà hắn ít hài tử, cho nên thật sự không biết nhà có nhiều đứa nhỏ sống qua ngày thế nào.



Hiện giờ nghe lão lý chính nói lời này, nghĩ tới nếu nhà mình cũng không thể tiếp tục nuôi nấng hài tử, đem hài tử giày xéo như vậy, trong lòng sẽ

rất khó chịu.



Hai lão nam nhân rưng rưng nước mắt, La Tố thì lại cảm khái.



Chuyện mua bán đứa nhỏ này, trước kia nàng chỉ là nghe nói mà thôi, dù sao

loại chuyện như vậy về vị trí lẫn hoàn cảnh đều thực sự cách nàng quá

xa, vô pháp nhận thức rõ ràng. Về sau đến Triệu gia, Triệu gia thôn cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy lần nào.



Hôm nay mới biết được, nguyên lai thực có chuyện này, hơn nữa còn xuất hiện rành rành bên cạnh nàng.



”Đại sơn thúc, ngài bên này có dự định gì, cứ việc nói thẳng, ta cùng cha ta đều nghe ngài.”


”Đệ nói, đệ nói nhà ta cũng có cá, cũng mời hắn ăn. Đại tẩu làm món cá

chiên là ngon nhất, đệ sẽ cho hắn ăn thật nhiều.”Hùng hài tử này đã quên mất một điều, đại tẩu hắn nhưng là tỷ tỷ ruột thịt của người ta.



Thấy Triệu Lâm ngủ thiếp đi, La Tố cầm khăn ướt lau đi vết bùn dính trên mặt hắn. Thấy chân áo Triệu Từ cũng dính bùn, vội vàng cấp hắn xoa xoa. Này trở về bà bà mà nhìn thấy, tránh không được sẽ nghĩ lung tung.



Lão nhân gia mà, có một số việc nên gạt thì phải gạt.



Triệu Từ đang không tập trung đánh xe, thình lình cảm giác có người túm góc

áo của mình, khóe mắt đảo qua, lập tức cả người trở nên cứng ngắc.



Hắn lại len lén liếc nhìn người đang tác quái một cái, chỉ thấy đầu nàng

hơi cúi, lông mày chau lại, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như đang làm

một chuyện rất quan trọng.



Đương nhiên, hắn không biết trong lòng La Tố lúc này có ý muốn phát điên.



Nàng không nghĩ tới vết bùn bám trên ngoại bào lại khó lau như vậy, chỉ sợ

phải ngâm ở trong nước một hồi mới có thể tẩy sạch. Bây giờ nàng chỉ

mong sao lúc trở về, bà bà không có ở nhà mới tốt. Hoặc là Triệu Từ trực tiếp chui về phòng hắn cũng được.



Bất quá hiển nhiên, vận

khí La Tố không được tốt. Triệu mẫu nhớ thương nhi tử cùng đại tức phụ,

cho nên cả ngày không ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà coi sóc nấm mèo. Thấy nhi tử và đại tức phụ trở lại, liền chạy ra đón.



Cũng may Triệu Từ là người cơ trí, nói phải đi thu xếp đồ đạc, nhanh chân chạy về phòng.



La Tố thở phào nhẹ nhõm, thầm nói tiểu thúc này đúng là tri kỷ. Đợi ngày

mai hắn thay y phục ra, nàng sẽ len lén cầm đi giặt cho hắn.



Bất quá ngày hôm sau sau khi Triệu Từ cõng bọc hành lý ra cửa, La Tố ở trong phòng của hắn tìm không thấy bộ y phục kia.



Nàng đối với Triệu Từ tri kỷ nhiệt tình này càng thêm cảm kích. Không nghĩ

rằng hắn lại mang theo cả quần áo bẩn để tự giặt.



**************



Ruộng lúa cùng ruộng cạn đều đã loại hoa mầu.



Người trong thôn vẫn đang bận rộn như cũ. Trời nắng mọi người ra ruộng lúa

tát nước, trời mưa thì lại ra xem xét. Định kỳ còn phải học La Tố điều

chế phân bón, tưới cho hoa mầu.



Triệu Thành tức phụ nói,

phân bón này có thể giúp cho hoa mầu phát triển lớn nhanh. Nhưng không

thể phóng nhiều, phải bón một lượng vừa đủ.



Đối với chuyện

chăm sóc hoa mầu này, mọi người đều vô cùng kiên nhẫn, còn chăm sóc cẩn

thận hơn con cái nhà mình. Hận không thể cả ngày nhìn chằm chằm, nhìn

tận mắt bọn nó một ngày lại lớn hơn một ngày.



La Tố ngoại trừ đi dạy mọi người điều chế phân bón ra, bình thường đều là không ra khỏi cửa.



Trong mùa hè này, nàng đã rám đen. Chân chính đen.



Lúc ban đầu tiếp nhận thân thể này, mặt mũi La Đại Nha so với các cô nương

trong thôn đều trắng hơn một chút. Hiện tại bị nàng lăn qua lăn lại như

vậy, đã bị đen đi. Bản thân La Tố cũng yêu thích cái đẹp, chỉ là trước

vì ấm no, không có thời gian nghĩ tới mấy thứ này. Hiện tại đã thu xếp

xong, cúi đầu xuống mặt nước vừa nhìn, thiếu chút nữa là gào khóc.



Mặc dù Triệu mẫu nói nàng có lông mi cong mắt to, dáng vẻ ưa nhìn, nhưng

quan niệm của nàng là một trắng che trăm xấu, cho nên chuẩn bị làm cho

mình trắng trở lại.



Dù sao hiện tại mùa hè ban ngày dài, mỗi ngày nàng đều loanh quanh trong nhà đợi đến khi mặt trời xuống núi, mới đi ra cửa thăm ruộng một lát. Còn chuyện làm cỏ ư, lại càng không cần

lo lắng, ba mẫu ruộng cạn kia nhà nàng, mỗi ngày cắt một chút là được.



Nửa tháng sau, La Lão Căn lại tới Triệu gia.



Bất quá không phải là đến thăm khuê nữ, mà là tới đón khuê nữ về nhà cùng bàn đại sự.