Bần Hàn Tức Phụ

Chương 27 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


La Lão Căn đã mua được đất, chuyện quan điền bên kia cũng có tin tức.



Mới rồi trình lên Tạ huyện lệnh một cuốn sổ con, bây giờ còn đang chờ đợi

tin tức, chậm nhất là trước vụ gieo giống tiếp theo sẽ nhận được đáp án.



Lần này tới đón La Tố về La gia thôn, chính là chủ ý của La Đại Sơn.



Quan điền mặc dù còn chưa thuê được, nhưng là ngày còn phải qua. Cho nên La

Đại Sơn muốn nhờ nàng dạy cho bọn họ phương pháp nuôi cá trong ruộng lúa trước, để mọi người làm thử.



“Lần này mặc dù ngươi cản

không nổi, dầu gì cũng phải qua mấy tháng mới có thể gieo giống, cũng

nên cho bọn họ chuẩn bị trước, đến lúc đó cũng có kinh nghiệm.”



Dọc theo đường đi La Lão Căn hết sức cao hứng, đánh xe bò cũng đặc biệt có tinh tình.



La Tố đội mũ rơm ngồi trên xe bò, vừa phe phẩy chiếc quạt lá cọ, vừa nói

với cha mình: “Ta thấy không sao cả, dù sao ai loại ta đều không có ý

kiến. Chỉ cần về sau người ta xảy ra chuyện đừng có oán ta là được.”



”Sao có thể oán ngươi, khuê nữ ta đây không phải là người tốt, thì đã không nói cho bọn họ biết phương pháp này rồi?”



”Cha, một mình ngài nói không tính, lần này người trong thôn ta nếu là muốn

loại, thì phải để cho lý chính gọi tất cả bọn họ đến, nói rõ một lần. Ta làm chuyện tốt, cũng không muốn kiếm phiền toái cho mình, ngài nói đúng không? Ta là sợ phiền toái, thà rằng người khác không cảm kích ta, cũng không muốn về sau bị người ta vẩy nước bẩn.”



La Lão Căn không cho là đúng khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, đợi lát nữa hãy nói với lý chính nói.”



Người La gia thôn đã sớm nghe tin, khuê nữ nhà La Lão Căn muốn trở về dạy bọn họ làm ruộng lúa nuôi cá. Cá trong ruộng lúa nhà La Lão Căn đang nuôi

chính là do khuê nữ hắn mang tới. Hiện tại Triệu gia thôn nhân đều đã

thả xong cá bột. Nghe nói qua trận có thể thu được mấy ngàn cân cá đấy.



Không tin? Biểu thúc nhà nhị cô ta đi chợ huyện đã thấy mấy phụ nhân của

Triệu gia thôn đi bán cá, cá đó chính là do nhà chồng La Đại Nha nuôi ra đấy.



Người trong thôn đối với chuyện này hết sức mong đợi.



Bất quá cũng có chút oán hận. Đại nha dù gì cũng lớn lên ở La gia thôn, có

chuyện tốt lại không nói ra sớm một chút. Mạ đều đã cấy xong. Không đâu

bỏ lỡ mất một vụ mùa.



Những người này không chịu nghĩ lại

xem, La Tố mà sớm nói ra chuyện này, chắc chắc lúc ấy sẽ bị bọn họ cười

cợt coi là kẻ lỗ mãng.



Thời điểm La Tố và La Lão Căn tiến vào La gia thôn, liền nhìn thấy đủ loại vẻ mặt.



Không cần biết sắc mặt bọn họ tốt hay xấu, nàng đều coi như không nhìn thấy.



Dù sao dạy người cổ đại làm ruộng theo phương pháp mới, nàng cũng không

trông mong được nhiều người thích. Chỉ cần không thẹn với lương tâm mà

thôi.



La Đại Sơn làm lý chính, thường hay tỏ vẻ uy nghiêm,

vậy mà lúc này đối xử với La Tố lại vô cùng hòa nhã, tự mình đến La gia

đón La Tố qua nhà thương lượng chuyện tình.



Vài người có tiếng nói trong thôn cũng đi theo.



La Tố trực tiếp tỏ rõ thái độ: “Chuyện này không khó, chỉ cần các ngài cảm thấy không thành vấn đề, ta sẽ nói cặn kẽ phương pháp cho các ngài

biết. Hiện tại cha ta cũng đã biết loại, các ngài có vấn đề gì thì cứ đi hỏi ông. Cách làm thì chỉ có một, bất kể kết quả thế nào, ta cũng không chịu trách nhiệm. Phương pháp đều đã nói cho rồi, chính các ngài tự lăn qua lăn lại, các ngài có thể đồng ý không?”



”Ngươi khách

khí quá.” La Đại Sơn cười nói. Hắn có chút không thích cách La Đại Nha

thuyết pháp, này cũng quá thẳng thừng, quá thương tình cảm. Còn tưởng

nàng ta là người thông minh, vậy mà một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.



La Tố cười nói: “Ta ở Triệu gia thôn bên kia

cũng là làm như vậy. Đất đai mỗi nhà phì gầy không giống nhau, đương

nhiên đồ mọc ra cũng sẽ khác. Hơn nữa, vạn nhất có người không thích

phiền toái, trộm lười, khiến điền lý xảy ra vấn đề, vậy phải đi tìm ai?”



”Này đương nhiên là tìm nhà bọn họ.” La Đại Sơn nhanh chóng đáp.



”Sư phụ dẫn vào cửa tu hành là tại thân.”



La Tố nói: “Đúng vậy, so với việc về sau tìm người chịu trách nhiệm, ta cứ nói ra trước. Ta là một cô nương đã gả ra ngoài, nhưng cha mẹ ta còn

sinh hoạt ở chỗ này, ta cũng không thể để chuyện của ta ảnh hưởng tới

cuộc sống của bọn họ, ngài nói có phải hay không?”



Thật ra,

nàng rất không tin tưởng La gia thôn nhân. Trong trí nhớ của nàng La gia thôn cùng Triệu gia thôn xác thực khác biệt rất lớn.



La

gia thôn rất hay xảy ra mấy vụ đánh lộn, còn có kẻ cắp kẻ trộm. Đây cũng là bởi vì La gia thôn nhân không phải chung một tổ tông, đều do trước

kia chạy nạn mà đến. Để dễ quản lý, quan phủ đem mấy chục hộ cùng họ

phân vào một thôn, cùng nhau sống qua ngày.
Triệu mẫu còn muốn khuyên nữa, La Tố lại cười nói: “Không có việc gì, nhà ta

không có bạc, nhưng quan phủ có. Đợi lát nữa ta đi hỏi hỏi tộc trưởng,

có thể cho chúng ta ký sổ trước hay không, chờ loại ra đồ đến, sẽ trả

lại bạc.”



”Liệu hắn có đồng ý không?” Triệu mẫu có chút không muốn, còn chưa từng thấy ai vay nợ quan phủ a.



”Thử một chút xem sao.” La Tố cảm thấy biện pháp này rất có thể thực thi.

Quan phủ nhiều năm như vậy không có động tĩnh, lại ở lúc tân Huyện lệnh

đến liền có động tĩnh, có thể thấy được cũng là muốn tăng cao thuế thu

nhập của Bì Lăng huyện. Nếu như đằng sau vẫn còn đất hoang không bán

được, nàng lại đi nói càng thêm dễ dàng. Nàng biết, ở thế giới trước kia kia, chỉ có dựa vào việc vay vốn kinh doanh, mới dễ phát tài. Dựa vào

tiền vốn của mình, kia phải tồn bao nhiêu năm a.



Đợi sau khi người trong thôn đều bận việc xong, từng người rối rít trở về nhà mình, La Tố mới cùng Triệu mẫu đi tìm lão tộc trưởng.



Lão tộc trưởng bận rộn sắc mặt đỏ rực, đầu đầy mồ hôi, lại dị thường cao hứng.



Lần này mua bán đất đai, chính là nhiệm vụ quan phủ giao cho mỗi thôn mỗi

xóm. Không nghĩ tới trong thôn mình lại tích cực như vậy, mới nói một

lần, mọi người đã đặt mua nhiều như vậy, chỉ đợi ngày mai bắt đầu đo đạc đất đai.



Thời điểm La Tố cùng Triệu mẫu đến gặp ông, ông đang vui vẻ cười híp mắt.



Thấy bà tức hai người, ông cười nói: “Nhà các ngươi thế nào không thấy mua? Lần này chính là một cơ hội tốt a.”



Bất quá hắn biết, hiện giờ nhà Triệu Thành đã thành phú hộ của thôn. Này bạc bán lương thực, bán cá chắc chắn có không ít.



La Tố cười nói: “Lúc trước đã mua vài mẫu đất đai, Nhị đệ còn muốn đi thi, có nhiều chỗ cần tiêu tiền đâu. Lúc này có muốn cũng không dám tùy tiện tiêu tiền đâu.”



Triệu mẫu cũng gật đầu: “Từ nhi phải đi tỉnh phủ bên cạnh kiểm tra đâu. Năm sau không chừng còn phải đến Bắc Đô bên kia.”



Nhắc tới Triệu Từ, lão tộc trưởng hết sức vui mừng: “Hắn là kiêu ngạo của

Triệu gia thôn ta a, đợi đến lúc hắn đi thi, ta sẽ mở ra từ đường bái tế tổ tông thật tốt, phù hộ con cháu Triệu gia ta thi đỗ cử nhân.”



Bà tức La Tố hai người vội nói một phen cảm tạ.



La Tố lại cười nói: “Hiện ở trong thôn bán những đất hoang này, không biết có còn dư lại chỗ nào không ai muốn mua hay không?”



”Chỗ dưới chân núi đã bán không sai biệt lắm, chỉ có vùng giữa sườn núi kia, mọi người đều ngại quá xa, phí sức lực đâu.”



La Tố vừa nghe, khẽ cau mày, mang theo vài phần xấu hổ nói: “Tộc trưởng,

nếu mọi người không muốn mua, có thể để cho chúng ta hay không. Hiện ở

trong tay ta mặc dù không có nhiều tiền, nhưng là tình huống nhà ta

ngài cũng biết, chờ qua nửa năm liền dư dả, đến lúc đó lập tức hoàn trả

số bạc nợ này.”



Tộc trưởng lấy làm kinh hãi, lại khó xử nói: “Cái này sợ khó ăn nói với người trong nha môn a.”



”Nha môn cũng là muốn mọi người khai hoang trồng trọt nhiều hơn, cứ để mặc

đất hoang, không bằng cho nhà ta loại, ngày khác còn thu được thêm chút

thuế đâu. Hơn nữa, cũng không phải là quỵt nợ, tộc trưởng ngài giúp ta

chuyển lời cho nha môn, chuyện vài mẫu kia, Bì Lăng huyện ta lớn như

vậy, ai còn nhìn chằm chằm này vài mẫu a.”



”Này...”



”Ta sẽ không kể cho những người khác biết. Chỉ có chúng ta biết.” La Tố mặt mũi tràn đầy thành khẩn nói.



Triệu mẫu đứng bên cạnh cũng gật đầu liên tục.



Tộc trưởng suy nghĩ một lát, đất trên núi vẫn luôn bỏ hoang, bình thường

cũng chỉ có người đến đó nhặt chút củi, thật sự là một nơi hẻo lánh.



Dù sao trái phải cũng chỉ có chút đất đai này, Triệu Thành tức phụ lại

giúp đỡ mọi người nhiều như vậy, khó lắm mới nhờ ông giúp xử lý một

chuyện đâu.



Càng nghĩ, càng cảm thấy đây không phải chuyện

lớn gì: “Vậy được, ngày mai ngươi viết cái phiếu nợ, ta giúp ngươi mang

đến bên trong nha môn.”



”Vậy đa tạ thúc trước.” La Tố vội

vàng nói tạ, lại nói: “Nhưng ta muốn không ít, ba mươi mẫu sườn núi của thôn ta, ta muốn mua toàn bộ.”



”Ba mươi mẫu, nhiều như vậy, ngươi loại hết được không?” Lão tộc trưởng mặt mũi tràn đầy lo lắng

nói.”Ngươi đây là muốn làm địa chủ?”



”Này cũng không dám nghĩ, chỉ là có nhiều thì không lo. Có nhiều đất về sau cũng không lo bị đói.”



Lão tộc trưởng nghe vậy nhìn Triệu mẫu: “Chuyện này ngươi cũng đồng ý?”



”Đồng ý đồng ý.” Triệu mẫu mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không phá đám chuyện của đại tức phụ.



Tức phụ này nhà bà, rất khôn ngoan, không bao giờ làm ra chuyện có hại.