Bần Hàn Tức Phụ

Chương 45 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


La Tố phát hiện, kể từ sau khi chuyển cây mía đến Hoa gia đường xưởng. Hoa lão ngũ liền thường xuyên chạy tới trong thôn.



Có đôi khi hắn đến một mình, có đôi khi dẫn theo vài gã sai vặt đến. Bọn sai vặt cũng cảm thấy hết sức hứng thú với cái thôn này, thường xuyên đi dạo khắp nơi. Các thôn dân thấy vậy, lúc mới đầu, còn lo lắng những người này có ý đồ bất lương. Mỗi lần có việc ra ngoài đều đóng chặt cửa chính cửa sổ.



Không còn cách nào, hiện trong nhà có bạc, ra cửa đều không có cảm giác an toàn.



La Tố cũng cảm thấy kì quái, cây mía nhà nàng vừa chặt xong, còn cây mía của những nhà khác phải cũng phải hơn một tháng nữa mới có thể được thu hoạch. Này đến nhìn cái gì a. chẳng lẽ Hoa gia này cũng chuẩn bị làm ruộng.



Đúng là Hoa lão ngũ có ý định làm ruộng.     



Sau lần trước đến thu cây mía, hắn liền sinh ra hứng thú dào dạt với cái thôn này.



Ai bảo cái thôn này không giống với các thôn khác chút nào. Mặt mũi các thôn dân không mấy phúc hậu, nhưng người người đều rất có tinh thần. Nguyên một đám cả ngày cười ha hả, khiến hắn nhìn thấy cả người không được tự nhiên.



Thậm chí còn khiến hắn có một loại ảo giác, mình sống không bằng những người này.



Mấy đời nhà hắn, đều trung tâm tận tụy với Hoa gia đường xưởng, có thể nói là mệt chết mệt sống, dốc hết mồ hôi và nước mắt. Tuy sống có thể diện, nhưng thời điểm chân chính vui vẻ thật sự không có nhiều.



Cho nên những người Triệu gia thôn này, thực sự khiến hắn chịu đả kích không nhỏ.



Quan trọng nhất là, sau khi chủ tử nghe hắn kể lại, lại phân phó hắn chú ý quan sát động tĩnh bên này, trở về nói lại cho hắn nghe.



Sau khi đến nhìn mấy lần, rồi trở về hồi báo từng ấy lần, vị chủ tử bắt bẻ họ Hoa kia lên tiếng, sai Hoa lão ngũ chạy đến học hỏi, để về sau thôn trang trong nhà cũng học theo Triệu gia thôn người ta loại lương thực, đừng chỉ biết dựa vào lợi nhuận trong cửa hàng đến trợ cấp thôn trang.



Cho nên Hoa lão ngũ liền nghe lời đến học làm ruộng.



Vì để học được chút kinh nghiệm ấy,  hắn phải tốn không ít tâm tư, bỏ ra không ít chỗ tốt. Hung hăng lừa gạt đám người quê mùa mà ban đầu hắn xem thường một phen.



Cũng may những thôn dân này đều không che giấu, biết cái gì đều nói ra hết. Bên cạnh đó cách thức làm ruộng cũng không mấy phức tạp, chỉ có một chuyện nhỏ cần phải lưu ý, đó chính là phải mua phân bón ở chỗ vị Triệu Thành tức phụ kia.



Nghe nói loại nước phù sa này rất quan trọng. Nếu không có loại phân bón này hoa màu vẫn có thể lớn, nhưng không tốt lắm, sản lượng cũng không cao.




Thấy cám nóng hổi trộn với trư thảo được đổ xuống máng, đám heo con kia buồn bực cúi đầu ăn lấy ăn để.



Lần này La Tố tính nuôi một trăm đầu heo một lần. So với những nhà khác đều là một nhà dưỡng mười đầu heo mà nói, quả thực là con số khổng lồ.



Ban đầu mọi người còn có chút lo lắng heo không dễ dưỡng, qua mấy tháng nay, thấy đám heo này không những không bị sinh bệnh, mà từng con từng con đều khỏe mạnh, đều hâm mộ La Tố quyết đoán, nuôi liền một lúc nhiều heo như vậy. Đến thời điểm cuối năm, cứ cho đám heo đó không thể còn sống hết, cũng có thể thu cái □□ thập lượng bạc.



"Đông gia, ngài yên tâm, đám heo này chúng ta đều làm theo căn dặn của ngài một ngày cho ăn bốn lần đâu. Đồ ăn đều có hàm lượng nhất định. Hơn nữa mỗi ngày lão phu nhân đều đến xem nhiều lần, không lo bị đói." Người vừa nói là hạ nhân La Tố mời đến Trương thẩm. Lúc trước La Tố nhờ Triệu Đại Mộc giúp đỡ tìm một đôi phu thê, hai người đều hơn 40 tuổi, làm người đàng hoàng. Bởi vì trong nhà chỉ có một nữ nhi chưa lập gia đình, đất đai thu hoạch cũng không tốt, cho nên hai người dứt khoát bán mình, giúp nữ nhi nhà mình tích cóp đồ cưới. Về sau được Triệu Đại Mộc chọn trúng, hai người đều đến đây. Còn ở bên cạnh trư xá xây một căn phòng, hai phu thê liền sống bên trong, mỗi ngày cũng tiện chăm heo.



La Tố nhìn một vòng, heo con bên trong đã ăn no bụng tròn vo, đang nằm ngủ đâu.



Nhìn những con heo này, La Tố cảm thấy như có vô số thịt heo bay nhảy trước mắt, còn có nén bạc trắng bóng. Về sau ngày ngày đều được ăn no thịt. Đây quả thực là hơn đứt gia đình phú hộ a.



"Đại nha, Bắc Đô bên kia gửi thư đến."



Trong tay Triệu nhị nương cầm một phong thư, cười tủm tỉm hướng trư xá bên này chạy tới, sau khi chạy đến, há miệng thở phì phò.



La Tố cười đón lấy thư: "Nhị nương, ngươi gấp cái gì?"



Triệu nhị nương vỗ vỗ ngực, cười nói: "Đây chính là thư quan sai nha môn vừa mới đưa tới, nói là Bắc Đô Thành bên kia gửi tới, ta nghĩ không chừng chính là thư nhà Triệu đại nhân chúng ta viết, mới không thể không vội đấy."



La Tố cười nhìn bà một cái, lại mở ra thư nhìn qua, vừa nhìn, con mắt cũng sáng.



Triệu nhị nương thấy thế, nói: "Nhưng là có tin tức tốt?"



"Uh, Nhị đệ nói sắp về quê thăm gia đình, tính tính ngày gửi thư này, chỉ sợ cũng đã mất mấy ngày." Lúc La Tố nói chuyện, hai mắt đều chứa đựng ý cười. Nói thật, nàng rất muốn nhìn thử xem tiểu thúc nhà mình mặc quan bào vào sẽ có dáng vẻ như thế nào. Dầu gì nàng cũng được xem là người có chút công lao, cũng cảm thấy hãnh diện yên tâm.



Triệu nhị nương nghe tin tức này, kích động vỗ tay: "Này rất tốt, ta lập tức đi nói cho tộc trưởng biết, chúng ta phải làm bữa tiệc cơ động mới được." Nói xong cười xoay người chân nọ đá chân kia chạy vào trong thôn.



La Tố thấy dáng vẻ kích động kia của bà, không nhịn được bật cười. Bên tai truyền đến tiếng heo con ngáy ‘khò khò’, tự dưng cảm thấy trái tim xao động