Bần Hàn Tức Phụ
Chương 51 :
Ngày đăng: 23:41 21/04/20
Editor: Đô Đô
Đối với nông thôn thiếu thốn trái cây mà nói, dưa chuột coi như là một loại trái cây hiếm có. La Tố cũng muốn tự tay trồng loại dưa này, nhưng quá bận rộn, cho nên vườn rau xanh vẫn luông do một tay Triệu mẫu chăm sóc.
May mà dưa chuột trong nhà ra quả rất tốt, bước vào vườn rau xanh, có thể nhìn thấy những quả dưa chuột màu xanh dài bằng một gang tay lúc la lúc lắc trên giàn.
Dưới ngọn còn có núm hoa màu vàng non nớt, thập phần đáng yêu. Mới nhìn qua, liền biết này dưa chuột còn có thể dài hơn nữa vô cùng tươi ngon mọng nước.
La Tố hái xuống một quả, ở trên quần áo xoa xoa, nhét vào trong miệng, rắc một tiếng, quả nhiên giòn tan, một cỗ nước ngọt thơm mát lan khắp khoang miệng.
"Nếu không phải cần phải đến Bắc Đô, nhất định sẽ loại thêm chút cây ăn quả. Đến lúc đó có thể làm mứt, còn có thể ăn trái cây tươi." Mặt mũi La Tố tràn đầy tiếc nuối nói.
Nghĩ nghĩ dù có phải đến Bắc Đô thành kia, nàng vẫn muốn loại mấy cây ăn quả trong sân nhà mình. Lại nghĩ tới cây nho trong sân cũng bò lan khắp giàn, tầm này sang năm có thể được ăn nho. Cũng không biết đến lúc đó nàng có thể trở về ăn chúng hay không. Nếu như nho sai quả, nàng sẽ ủ rượu nho, nghĩ đến đã thèm dỏ dãi.
Trong lòng La Tố có chút phiền muộn nhưng nàng không hối hận. Sở học cả đời, nếu như có cơ hội giúp đỡ người khác, cũng không uổng phí một lần đến dị thế này.
Ra vườn rau xanh, La Tố nhấc theo rổ liền hướng thôn đi.
Mặt trời đã xuống núi, trong gió còn mang theo nhiệt khí, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy mát mẻ sảng khoái.
Đột nhiên một trận tiếng địch êm tai truyền đến.
Thanh âm khi thì uyển chuyển, khi thì hào phóng. Vành tai La Tố động động. Nàng đến thế giới này lâu như vậy, còn là lần đầu tiên nghe thấy người thổi địch đâu. Loại âm nhạc cổ đại nghiêm túc này nhưng là lần đầu nghe được.
Đương nhiên, điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là, Triệu gia thôn thế nhưng có người biết thổi địch?
Chẳng lẽ là cao thủ ở dân gian?!
Trưởng sử tận tình khuyên bảo khô cả nước bọt. Lại bị thái tử dùng tay đẩy ra: "Tốt lắm, đừng cản trở cô xem mỹ nhân."
Trưởng sử lảo đảo một cái, quay đầu lại thấy thái tử không có tâm tư nói chuyện với hắn, đành cầm lấy thư đi ra ngoài. Ra khỏi đông cung, liền sai người đưa bức thư đó đến phủ quốc cữu.
Chuyện này thái tử không bận tâm, nhưng thuộc hạ bọn họ không thể không để ý tới. Người chủ quản Hoa gia hiện giờ cũng không phải là kẻ đơn giản, việc hắn cố ý đưa một phong thư đến Bắc Đô Thành, đủ để giải thích hắn coi trọng chuyện này thế nào.
Buổi chiều người truyền thư đến báo, nói quốc cữu đã đến Tây Nam. Tây Nam có dân biến, mặc dù Hoàng thượng đã điều Tề vương qua đó, nhưng quốc cữu lo lắng Tề vương xử lý không ổn, cho nên tự mình đi qua phụ trợ. Sau khi xuất cung liền trực tiếp xuất phát, không kịp đưa thư.
Người truyền tin nói: "Phong thư này xử trí như thế nào?"
Trưởng sử tiếp nhận phong thư, thở dài một tiếng: "Mà thôi, đợi cữu gia trở về rồi nói cũng được, trái phải người cũng chạy không được."
****
La Tố không ngờ khi nàng sắp phải rời Triệu gia thôn, còn có thể cùng Hoa gia hợp tác thêm.
Nguyên lai sau khi Hoa nhị gia kia ở lại chỗ này, thấy lương thực của Triệu gia thôn dài hảo, cho nên nhìn trúng cửa sinh ý này, mời lão tộc trưởng cùng vài lão nhân có tiếng nói trong tộc đến nhà uống rượu.
Cả đời mấy vị lão nhân này đều chưa được phú quý người coi trọng như vậy, tự nhiên ai nấy đều lâng lâng. Cho nên Hoa nhị gia kia nhẹ nhàng nói ra mục đích của mình muốn thu mua lương thực, gà vịt, heo sống và nông sản của Triệu gia thôn lâu dài, lão tộc trưởng say khướt đáp ứng.
Bởi vì La Tố đã đáp ứng bán hết cây mía của Triệu gia thôn cho Hoa gia, cho nên Hoa nhị gia rất tự nhiên chỉ định La Tố. Lão tộc trưởng cảm thấy La Tố là người chu toàn, nên giao vụ làm ăn quan trọng của Triệu gia thôn lần này cho La Tố.
Trong lòng La Tố tự nhiên đối với cửa sinh ý này hết sức vui vẻ. Trước kia đều là tìm vào người thương gia bán đi, tốn thời gian còn tốn sức. Hiện tại Hoa gia muốn thu mua toàn bộ nông sản của Triệu gia thôn, hơn nữa giá tiền còn không thấp hơn bên ngoài, lại là hạng mục làm ăn lâu dài, trong lòng nàng cũng vui ý. Nhưng nàng vẫn hơi cảnh giác. Nàng cảm thấy vô sự hiến ân cần, không phải gian xảo cũng là đạo chích. Bất quá nàng lại cảm thấy mình có chút tự mình đa tình. Bản thân nàng ngoại trừ biết trồng trọt, cũng chỉ có biết trồng trọt mà thôi, cũng không có gì để người ta dày công lừa gạt. Hoa gia có gia sản lớn, xem chừng cũng chướng mắt chút gia nghiệp của Triệu gia thôn các nàng.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hơn nữa lão tộc trưởng cũng thúc giục, liền đáp ứng đến ký khế ước với Hoa nhị gia.