Bần Hàn Tức Phụ

Chương 52 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


Editor: Đô Đô



La Tố tới thôn trang Hoa gia, mới biết được tiểu viện nhị tiến nhà nàng cỡ nào nhỏ bé. Kia đình lầu bát giác, cầu nhỏ nước chảy,  muôn hoa đua thắm khoe hồng, tiểu viện nhỏ bé của nhà nàng kia, sao mà so sánh được.



"Một cái thôn trang tùy tiện xây lên thôi đã xa xỉ như vậy, có thể thấy được từ xưa đến nay, bộ não của người giàu luôn khiến người ta không tài nào hiểu được." Trong lòng nàng âm thầm ghen tị.



Vốn cứ tưởng người ra mặt bàn chuyện làm ăn lần này là Hoa lão ngũ, hoặc là quản sự khác của Hoa gia, không ngờ lại là Hoa Nhị Gia.



Thấy Hoa Nhị Gia mặc lam y đứng trong đình thưởng sen, La Tố thấy hơi đau đầu.



Nếu như được lựa chọn, nàng thà rằng cùng tên lỗ mũi hếch lên trời Hoa lão ngũ tiếp xúc, ít nhất hắn cũng tương đối đơn thuần, còn hơn là tiếp xúc cùng tên đáng ghét Hoa Nhị Gia, nhìn có vẻ như vô hại nhưng thâm trầm khó đối phó kia.



Đến cũng đã đến rồi, La Tố cũng không than thở nữa, nàng ngồi xuống nệm êm trải trên ghế đá, xuyên qua tầng hơi nước bốc lên từ ấm trà cùng Hoa Nhị Gia mặt đối mặt.



Hoa Nhị Gia cười nhẹ một tiếng: "Còn tưởng rằng Triệu phu nhân không tới."



La Tố ha ha cười khan: "Khó lắm mới có được vụ làm ăn tốt như vậy, sao có thể không đến chứ."



Hoa Nhị Gia rót trà vào chén cho La Tố, khẽ giơ tay lên nói: "Trà mới hái, hôm nay vừa mới đưa tới, mời Triệu phu nhân nếm thử."



La Tố đâu biết phẩm trà, chỉ có thể nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Trà ngon."



"A? Ngon chỗ nào?"



La Tố hơi trầm ngâm: "Loại cảm giác này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả được bằng lời, dù sao chính là trà ngon, ngươi cứ nếm thử thì sẽ biết."
"Đại Mộc thúc, ta cũng không coi ngươi là người ngoài, nhưng chuyện này rất quan trọng, người khác ta không yên tâm. Hy vọng ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta. Sau này chuyện thành, lợi nhuận tự nhiên có một phần của Đại Mộc thúc."



Nghe La Tố nói nghiêm túc như vậy, Triệu Đại Mộc cũng không dám hàm hồ. Hơn nữa hắn làm buôn bán cũng được một thời gian, cũng nhìn ra được vụ làm ăn mà thành, về sau có thể có rất nhiều chỗ tốt.



"Ngươi yên tâm đi, chưa nói đều là người Triệu gia thôn, chỉ cần dựa vào tình cảm thường ngày của hai nhà, chuyện này ta cũng sẽ giúp ngươi làm ổn thỏa."



La Tố gật gật đầu, lại nghĩ đến Hoa Nhị Gia, lo sợ hắn sẽ đến tìm Triệu Đại Mộc, nên nói luôn: "Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, cũng không cần quá kín miệng. Cái gì đều không quan trọng bằng sinh mệnh."



Đây cũng là ám hiệu Triệu Đại Mộc, nếu như bị kẻ xấu lấy tính mạng ra bức bách, cũng không cần tử thủ phương thuốc, người ta muốn liền đưa người ta.



Triệu Đại Mộc hiểu gật đầu.



Chuyện phân bón rất nhanh liền giao phó xong. Đám heo trong nhà có Trương thúc Trương thẩm chăm sóc, đến lúc xuất chuồng, đã có người Hoa gia trực tiếp thu, đến lúc đó trong thôn sẽ ký sổ, khi nàng quay về chỉ cần đến chỗ Hoa gia nhận tiền là được. Còn hoa màu trên ruộng, cũng đã nhờ vả tộc trưởng chiếu khán.



Tộc trưởng biết bọn họ sắp phải đi, vô cùng lưu luyến. Nhưng cũng biết đây là chuyện vui. Triệu gia thôn cuối cùng cũng có người đi ra ngoài, đi đến Bắc Đô thành. Về sau Triệu gia thôn sẽ có càng nhiều con cháu đi ra ngoài, đi đến Bắc Đô thành làm quan, toàn bộ Triệu gia bộ tộc sẽ như ánh mặt trời ban trưa. Tộc trưởng ảo tưởng nghĩ.



Cho nên tộc trưởng cũng không níu kéo bọn họ, chỉ làm cho bọn họ yên tâm:  "Chuyện trong thôn đều dặn dò cẩn thận hết rồi, còn có cái gì không yên tâm, thì cứ nói với người trong tộc, trong tộc tự nhiên sẽ giúp đỡ. Không thể để cho Triệu Từ bên kia không an tâm đến. Đến đó, nhất định phải nhắc nhở Triệu Từ, làm quan tốt, không cần bôi nhọ mặt mũi Triệu gia. Con cháu Triệu gia phải làm quan tốt."



“Đã biết, nhị đệ nhất định là một quan tốt, có nhiều người Triệu gia trông ngóng như vậy đâu, hắn không dám không làm quan tốt. Ngài yên tâm đi, đợi về sau ổn định cũng đón  ngài đến Bắc Đô Thành dạo chơi."



Lão tộc trưởng phất tay: "Khỏi, một bộ xương già, không chịu được lăn qua lăn lại như vậy."



Đối với người thời đại này mà nói, lão tộc trưởng thực sự đã rất già. La Tố lo lắng, lần sau trở lại, sẽ không còn thấy được lão nhân này.