Bần Hàn Tức Phụ

Chương 55 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


Editor: Đô Đô



Có lẽ là ngày đó khóc quá lợi hại, Hoa Nhị Gia bị khóc sợ, ba ngày sau vẫn không thấy bóng dáng.



La Tố vẫn cảm thấy không an lòng.



Nàng vô cùng lo lắng hắn chó cùng rứt giậu, sẽ không buông tha cho bọn họ. Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, rất có thể hắn sẽ không buông tha bọn họ, dù sao Triệu Từ cũng là mệnh quan triều đình, mặc kệ Hoa Nhị Gia có biết hắn có quan hệ với Tề vương hay không, cũng không dám để mấy người La Tố cứ như vậy trở về, bằng không đến lúc đó Triệu Từ dâng lên một bản tấu, Hoa Nhị Gia sẽ bị mắc tội giam cầm gia quyến quan viên.



"Đám ám vệ của Tề vương kia, đến cùng chết ở xó nào đây a?" Trong lòng nàng âm thầm mắng chửi.



Giờ ngọ lúc ăn cơm, La Tố phát hiện, Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên thế nhưng không đến.



Mặc dù hai ngày nay bọn nhỏ vẫn cùng người nơi này ngoạn, nhưng lúc ăn cơm đều đến đúng giờ. Trước mắt thức ăn đã được dọn hết lên bàn, thế nhưng vẫn không thấy người tới.



Không chỉ Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên không  tới, sau khi Triệu mẫu ra ngoài tìm hai hài tử, cũng không thấy trở về.



La Tố thấy chuyện này không được bình thường, vừa muốn đi ra ngoài tìm người, liền bị thị vệ canh cửa chặn lại.



Hoa Nhị Gia mặc một thân cẩm bào màu đen đi đến.



Hăn vốn để ý chuyện ăn mặc, hôm nay trông rất nghiêm túc. Trong lòng La Tố có chút run sợ, cảm thấy người nọ hôm nay là lai giả bất thiện.



"Ngươi đưa nương ta và hai hài tử đi đâu rồi? Hoa Nhị Gia, chúng ta không thù không oán, ngươi cũng không cần hạ sát thủ."



Hoa Nhị Gia ngồi xuống bàn, bưng một ly rượu lên tự nhiên uống: "Ta chỉ là mời bọn họ đến một nơi khác ăn cơm, để hôm nay hai người chúng ta có thể đơn độc ăn một bữa cơm."



La Tố cố làm ra vẻ trấn định, ngồi xuống cười ha ha nói: "Muốn cùng ta uống rượu, cũng không cần cố làm ra vẻ huyền bí đâu."



Hoa Nhị Gia hé miệng cười như không cười nhìn nàng.


Giang Lâu lo lắng nói: "Điện hạ, hiện tại không thể kéo dài được nữa. Triệu phu nhân đã muốn tự tử, nếu thật sự xảy ra chuyện..."



Tề vương nhướn mắt: "Bản vương đúng là không ngờ tới, Triệu phu nhân này lại gan góc như thế."



"Ý của điện hạ là?" Giang Lâu chăm chú nhìn Tề vương, sợ hắn nói ra lời làm người ta thất vọng.



Cuối cùng, Tề vương hé miệng nhẹ nhàng cong môi, phân phó ám vệ: "Truyền lệnh xuống, cứu thoát Triệu phu nhân và người nhà của nàng, bất luận kẻ nào cũng không được sai sót."



"Rõ!" Ám vệ rất nhanh biến mất ở trong một vùng hắc ám.



*



Buổi chiều La Tố nhìn thấy Triệu mẫu cùng hai hài tử trở lại gian phòng.



Triệu mẫu đỏ hồng mắt: "Hôm nay bọn họ không để cho chúng ta trở về tìm ngươi, ép chúng ta ở hậu viện kia bên dùng cơm. Đại nha, bọn họ không có bắt nạt ngươi chứ?"



"Không có." La Tố lắc lắc đầu: "Chẳng qua là muốn ta giúp bọn họ làm việc mà thôi."



"Rốt cuộc là chuyện gì mà bức bách chúng ta như vậy." Triệu mẫu hơi kích động: "Bọn họ có làm hại chúng ta hay không?"



"Nương, ngài yên tâm đi, bọn họ sẽ không hại chúng ta." Lại nhỏ giọng nói: "Khả năng nhị đệ sắp trở về, sẽ cứu chúng ta."



"Hảo, vậy là tốt rồi." Triệu mẫu gật đầu liên tục.



Hai hài tử mặc dù bị hù dọa, đến cùng cũng là hài tử bảy tám tuổi, sau khi nghe La Tố kể một câu chuyện xưa dụ dỗ, rất nhanh liền ngủ mất.



La Tố không ngủ được, đang muốn đứng dậy, đột nhiên một cỗ hương vị kỳ quái truyền đến. Nàng nhíu nhíu mày, đột nhiên hai mắt trợn trừng, đây không phải là mê hương đi?



Còn chưa kịp nín thở, cả người đã không còn cảm giác.