Bần Hàn Tức Phụ

Chương 56 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


Editor: Đô Đô



Khi La Tố tỉnh lại, vẫn thấy mình nằm trên một chiếc giường sơn son chạm trổ tinh tế.



Bất quá màu sắc màn trướng thanh nhã hơn, không phô trương như ở trong phủ của Hoa nhị gia. Tiểu nha hoàn canh giữ ở bên cạnh cũng tỏ ra thân thiết hơn nhiều, thấy nàng đã tỉnh, trên mặt vui mừng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.



"Phu nhân, ngài tỉnh rồi?"



Phu nhân? La Tố nhướn mày, đứng dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, phong cách bài trí vẫn hết sức cổ xưa nhưng nàng dám khẳng định, đây không phải là gian phòng nàng từng ở trong phủ Hoa gia. Chẳng lẽ lại xuyên qua sao? Lần này là xuyên vào ai đây?



Tiểu nha hoàn thấy nàng ngẩn người, lo lắng nói: "Phu nhân, ngài có nghe thấy nô tì nói gì không?" Lại nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ đã thả quá nhiều mê hương rồi?"



La Tố nghe thấy hai chữ mê hương, lúc này mới nhớ tới mùi hương trước khi bị ngất đi. Nàng sững sờ nói: "Nơi này là nơi nào?"



"Nơi này là Triệu phủ a, bây giờ ngài cùng lão phu nhân, còn có thiếu gia và tiểu thư đều đang ở Triệu phủ. Là người của Tề vương điện hạ đưa các ngài về đây."



Nghe tiểu nha hoàn nói vậy, lúc này La Tố mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, may là không có xuyên đến địa phương cẩu huyết nào đó. Đột nhiên, nàng nghiêm túc nhìn tiểu nha hoàn: "Là người của Tề vương đưa chúng ta trở lại? Chúng ta trở lại bằng cách nào, ta nhớ chúng ta đang ở trong một trạch viện khác cơ mà?"



Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Cái này nô tì cũng không biết."



Tiểu nha hoàn đi bưng một bát cháo tổ yến đến, cười nói: "Phu nhân, nô tì tên là tiểu Lục, về sau ngài có gì phân phó thì cứ gọi nô tì nhé."



Trong lòng La Tố nghi ngờ, trên mặt miễn cưỡng cười cười.



Tuy hiện giờ đã được cứu ra, quả thực khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỗ này lại lộ ra sự quỷ dị a. Tình huống trước mắt này, rất rõ ràng, Tề vương điện hạ có thể giải cứu các nàng, vậy mà lúc trước những ám vệ kia lại không có một chút động tĩnh. Hơn nữa lúc cứu các nàng còn dùng mê hương, này cũng quá coi thường các nàng đi.



La Tố nghĩ, nếu nàng là một chủ tử quyền cao chức trọng như Tề vương chắc chắn sẽ không lựa chọn loại phương thức này cứu các nàng.



Nói đi nói lại, chẳng qua là nàng cảm thấy hắn tình nguyện cứu nàng, nhưng không muốn tôn trọng nàng mà thôi.
Hoàng cung ngự thư phòng.



Sau Tề vương hồi phủ, chưa kịp đổi thân xiêm y, đã bị hoàng đế gọi vào cung hỏi thăm tình hình nạn dân Tây Nam. Thuận tiện còn hỏi thêm một chuyện gấp gáp khác.



Mặc dù toàn bộ thiên hạ hiện giờ vẫn còn trong trạng thái nghèo rớt mùng tơi, nhưng miễn cưỡng cũng được coi là an an ổn ổn chống đỡ đi qua. Dù sao chỉ cần không bức dân chúng nóng nảy, thì bọn họ vẫn có thể yên ổn sinh sống qua ngày.



Nhưng dân biến Tây Nam lần này đã khiến Chiêu Vũ Đế ngộ ra một sự thật.



Hiện giờ triều đình quá nghèo. Tây Nam vừa xảy ra thiên tai, liền nháo dân biến. Nếu năm nay mùa màng không tốt, nạn đói xảy ra khắp nơi, thiên hạ này chẳng phải sẽ đại loạn?



Ở trong loạn thế lăn lộn trèo lên ngai vàng Chiêu Vũ Đế rất nhanh tính toán xong các loại khả năng xảy ra, đột nhiên hắn nhớ tới phong mật thư cùng hộp đạo tuệ tam hoàng tử Tề vương Lý Triết gửi cho hắn lúc trước.



Không thể không nói, thời điểm Tề vương điện hạ đưa mật thư đến vô cùng chuẩn xác.  Không thể quá sớm, bằng không lúc ấy hắn ở Tây Nam xa xôi, công chuyện chưa xử lý xong, không biết ngày về. Không chừng phụ hoàng hắn sẽ đem chuyện này giao cho người khác đi làm. Đương nhiên cũng không thể quá muộn, nếu bị người khác nhanh chân đến trước, mọi chuyện sẽ hỏng bét.



Cho nên phong mật thư cùng hộp gấm và những bức tranh kia, hắn đều đợi sau khi sự tình xử lý xong, chuẩn bị động thân trở về, mới sai tâm phúc bên Bắc Đô Thành trình lên hoàng thượng.



"Phụ hoàng, lần này nhi thần đến Tây Nam, dọc theo đường đi nạn dân vô số, ngay cả một cọng cỏ cũng không có mà ăn. Thậm chí còn có người dùng một loại bùn đất gọi là quan âm để lót dạ. May mà lương thảo cứu trợ thiên tai lần này được đưa tới kịp thời, dân chúng cũng được ăn no bụng, hiện giờ ai nấy đều cảm động hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."



Mặt mũi Tề vương tràn đầy cảm khái, nói năng đặc biệt chân thành. Chiêu Vũ Đế nghe vậy, trước mắt hiện lên hình ảnh các lão bách tính gặm vỏ cây, nhai rễ cỏ. Sau khi được phát lương thực, thì từng người vui vẻ trở về nhà sống qua ngày, hốc mắt thế nhưng có chút nóng.



Từ nhỏ hắn đã bị đưa đến doanh trại, lại ở trong rừng thương mưa kiếm đoạt được ngôi vị hoàng đế. Tâm tính đã sớm cường ngạnh hơn người bình thường rất nhiều. Bất quá sau khi lên làm hoàng đế, trông thấy giang sơn nơi nơi bị thương tổn nặng nề, tâm tình cũng bị lây nhiễm một chút thương đau. Giống như một người chủ gia đình, trông thấy nhi nữ nhà mình mặc quần áo rách rưới, chân đi giầy rơm, người gầy như que củi, trong lòng cũng sẽ cảm thấy thất bại cùng chua xót.



Hắn khát vọng các hài tử của mình, có thể lớn lên khỏe mạnh, cường tráng hơn người Đột Quyết phương bắc. Ở lúc sinh thời, có thể vác trường đao, đạp nát quân man di dưới lòng bàn chân, quy phục vạn nước, thống nhất lãnh thổ.



Chiêu Vũ Đế lau khóe mắt một cái, cầm một bức tranh từ trên bàn lên, rũ một cái, một bức tranh điền viên vui mắt hiện ra trước mặt Tề vương.



Đây rõ ràng là bức tranh nông gia mùa thu hoạch do chính tay Tề vương vẽ ra ở Triệu gia thôn.