Bần Hàn Tức Phụ

Chương 57 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


Editor: Đô Đô



La Tố không ngờ, nàng có thể trông thấy long nhan của hoàng thượng trong truyền thuyết.



Đương nhiên, nàng không có loại vinh hạnh được tuyên triệu vào cung, nàng gặp mặt hoàng đế đương triều Chiêu Vũ Đế ở trong phủ của Tề vương.



Không giống như hình ảnh trung niên mỹ đại thúc trong tưởng tượng của nàng, Chiêu Vũ Đế không hổ danh là người đạp lên máu tanh xác thịt mà lên ngôi, dáng người vô cùng cao lớn, không giận tự uy, chỉ cần đứng ở trước mặt, liền sinh ra một loại uy áp khiến người khác không thể nào thở nổi.



Lần đầu tiên nàng quỳ phủ phục trên mặt đất, bày ra tư thế thành kính nhất của mình "Cúng bái" người có quyền thế nhất thiên hạ đang đứng trước mặt.



Chiêu Vũ Đế rũ mắt nhìn phụ nhân quỳ trên mặt đất: "Đây là vị kỳ nhân trong lời nói của khanh?"



Hiển nhiên Chiêu Vũ Đế có chút thất vọng, người này cùng vị kỳ nhân dị sĩ trong tưởng tượng của hắn chênh lệch quá lớn.



Tề vương cười nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, vị này chính Bì Lăng huyện Triệu gia thôn Triệu phu nhân, trưởng tẩu của Triệu hàn lâm. Cảnh tượng trong bức tranh nông gia mùa thu hoạch nhi thần vẽ tặng phụ hoàng, cũng là do Triệu phu nhân tạo lên."



"Đúng là như thế." Lời này không phải là của Tề vương, mà là của La Tố.



La Tố hơi ngẩng đầu: "Dân phụ không dám nhận hai chữ kỳ nhân, chẳng qua là bỏ ra chút sức lực, giúp hương thân phụ lão có thể ăn no cơm."



"Ăn no cơm?" Trên mặt Chiêu Vũ Đế hiện lên một tia vui mừng: "Đến trẫm cũng không có khẩu khí lớn như vậy, ngươi ngược lại lòng dạ đại lượng, trẫm đổ không bằng ngươi."



"Dân phụ không dám. Chỉ là có chút tài mọn, ngoài trồng trọt làm ra thì cũng không biết làm gì khác."



Trong lòng La Tố căng thẳng, tận lực không để cho thanh âm của mình run rẩy. Nàng biết, người trước mặt này, có thể nắm giữ vận mệnh của vạn vạn chúng sinh trong lòng bàn tay. Sinh tử vinh nhục của nàng, đều nằm trong một câu nói của hắn ta mà thôi.




Đúng là xã hội phong kiến vạn ác. Nhớ năm đó, những giáo sư trong học viện nông nghiệp, người nào không phải là bảo bối được săn đón. Đến chỗ này không chỉ biến thành gia nô, còn phải ngàn ân vạn tạ.



Chiêu Vũ Đế là người thuộc phái hành động, mới ra khỏi phủ Tề vương, đã sai người đưa nàng về Triệu phủ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến Tây Nam.



Bởi vì tình huống đặc thù, cho nên chuyện La Tố đi Tây Nam lần này không nói cho người khác biết, mà chỉ lén lút tiến hành. La Tố xấu bụng nghĩ, có phải tên hoàng đế này sợ nàng không làm được việc, nên mới không cho nói cho người khác biết, đỡ phải đến lúc đó khiến lão nhân gia hắn mất mặt.



Triệu mẫu thấy nàng vội vã thu thập hành lý, hỏi nàng đi nơi nào. Nàng không dám nói thật, chỉ đành nói dối cho qua, nàng nói Triệu Từ muốn xây trư xá ở Tây Nam, biết Triệu gia thôn từng làm qua, cho nên nhờ La Tố đi qua hỗ trợ chỉ điểm một hai. Chuyện này không thể nói cho người khác biết, không thì sẽ làm hỏng danh tiếng của Triệu Từ, nàng dặn đi dặn lại Triệu mẫu không được… nói chuyện này với người khác.



Chuyện có liên quan tới Triệu Từ, Triệu mẫu tự nhiên là kéo kín miệng, còn nhắc nhở nàng đi đường cẩn thận, sau khi đến đó rồi nhớ chăm sóc cho Triệu Từ.



Đây là lần đầu tiên La Tố lên đường đi xa nhà, nhìn hoàn cảnh xa lạ dọc theo đường, trong lòng nàng cảm thấy có chút thê lương, lúc nghĩ về tương lai sau này lại có chút mong đợi.



Cũng may ở đó còn có Triệu Từ, dầu gì cũng là thân nhân của nàng, có thể an tâm chút. Hơn nữa dọc theo đường đi có ám vệ của Hoàng thượng cùng Tề vương hộ tống, bên cạnh có thị vệ của vương phủ, hẳn là không có người nào dám có ý đồ xấu với nàng.



Có sự bảo đảm an toàn, tâm trí La Tố cũng từ từ bình tĩnh lại, coi như chuyến đi lần này là một cuộc du lịch. Trên đường đi thỏa thích nằn nhoài trên cửa sổ xe xem phong cảnh dọc đường.



Mặc dù đường đi xóc nảy không bằng phẳng, cảnh vật cũng không đa dạng, bắt mắt như ở thế giới hiện đại của nàng, nhưng phong cảnh nơi này mang đến sự thuần khiết tự nhiên khiến lòng người nhẹ nhõm khoan khoái.



La Tố vui vẻ ngắm cảnh hai ngày, ngày thứ ba bắt đầu không chịu nổi.



Nàng đúng là đánh giá cao quan lộ của cổ đại. Có nhiều nơi căn bản còn không có đường phẳng, mà đều là đường núi uốn lượn gập ghềnh, một đường lắc lư đi xuống, đầu váng mắt hoa khó chịu hơn cả người ngồi thuyền bị say sóng. 



Sau khi thò mặt ra ngoài cửa sổ nôn ọe một hồi, La Tố xụi lơ ngồi trong xe ngựa. Nhận lấy chén trà nha hoàn Tiểu Lục đưa tới súc miệng sạch sẽ, nàng oán thầm, chẳng lẽ ông trời muốn nàng chưa tới Tây Nam đã chết vì ói sao. Như vậy quá oan uổng đi.