Bần Hàn Tức Phụ

Chương 58 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


Editor: Đô Đô



"Phu nhân, phía trước chính là Thục Châu."



Tiểu Lục đem đầu thò ra ngoài xe ngựa rụt trở về, tươi cười hồn nhiên, nếu như không biết nàng là người của Tề vương, chắc chắn La Tố sẽ không hoài nghi nàng là nội gián.



Tiểu Lục thấy nàng không mảy may phản ứng, tiến đến gần nhìn nhìn sắc mặt La Tố: "Phu nhân, sắc mặt ngài như vậy không ổn, đợi lát nữa vào trong thành, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lát, rồi mới đi đến Xuyên Châu nhé."



"Không cần, vẫn nên mau chóng đi đến Xuyên Châu thì tốt hơn."



Dọc theo đường đi chứng kiến cảnh tượng tiêu điều trong những thành trấn kia, khiến trong lòng La Tố chua xót. Lúc trước nàng ở Triệu gia thôn cũng đã nghe nói về thảm trạng ở bên ngoài, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, nên không có cảm giác loại cảm giác chạnh lòng và hoang mang như bây giờ. Nhưng chuyến đi lần này, đặc biệt là càng đến gần địa giới Tây Nam, càng trông thấy nhiều nạn dân, trong lòng nàng càng thấy khó chịu.



Bụng ăn không no, người chết vì đói như ngả dạ, sẵn sàng vì một miếng cơm mà bán đi tôn nghiêm... Những câu chữ chỉ dùng miêu tả về nạn đói kia, giờ đây hiển hiện chân thực ngay trước mắt nàng.



Dân chúng cổ đại cần cù lao động, thậm chí ngay cả thứ căn bản nhất là cơm đều không được ăn đủ no, đây là lỗi của triều đình, hay là lỗi dân chúng?



Hiện tại tâm tình La Tố hết sức phức tạp, nàng cảm thấy trọng trách mang trên vai mình càng ngày càng nặng. Nếu như lúc trước nàng đi đến cái chỗ này chỉ vì không muốn bỏ phí kiến mình học được, cùng bảo vệ tính mạng. Vậy thì hiện tại, nàng thực sự muốn làm chút gì đó cho người dân nơi này. Ít nhất, khiến cho bọn họ không bị chết đói.



Bởi vì La Tố phân phó, nên sau khi xe ngựa đi qua Thục Châu, liền trực tiếp đi đến Xuyên Châu lân cận.



La Tố không quá quen thuộc địa danh nơi này, cũng không biết đây là chỗ nào ở đời sau, nhưng nhìn địa thế mà nói, có vẻ giống Tứ Xuyên đời sau có rất nhiều ngọn núi lớn.



La Tố còn nhớ, lúc nước Thục thời nhà Hán mới khai quốc vô cùng giàu có, năm đó Lưu Bang còn phải dựa vào vùng đất hậu phương màu mỡ này mới có lương thảo cho cuộc chiến Hán Sở tranh hùng về sau.



Không có đạo lý đến cái thời không này, liền biến thành một địa phương cằn cỗi có nhiều nạn dân như vậy a.



La Tố liên tưởng đến rất nhiều khả năng, cuối cùng nghĩ tới thứ thiên tai căn bản - - khô hạn.



"Tiểu Lục, Tây Nam bên này, có công trình thủy lợi gì hay không?"




La Tố nghĩ ngày mai phải tìm cơ hội hỏi Triệu Từ thử xem, lại không nghĩ tới trời còn chưa sáng Triệu Từ đã đi ra ngoài rồi.



La Tố dùng điểm tâm xong, đi thay một chiếc áo vải thô ngắn, chuẩn bị đi ra ngoài.



Tiểu Lục thấy nàng ăn mặc như vậy, kinh ngạc nói: "Phu nhân, sao ngài lại mặc như thế này?"



"Chúng ta đến đây để làm ruộng, chẳng lẽ còn mặc lăng la tơ lụa a, ngươi cũng nhanh chóng thay một bộ y phục khác, chúng ta ra ngoài xem xét một vòng, đúng rồi, cũng gọi Triệu Tiểu Ngũ theo, hắn quen thuộc chỗ này, để hắn dẫn đường cho chúng ta."



Tiểu Lục biết La Tố là người rất dễ nói chuyện, nhưng cũng là người vô cùng có chủ kiến, đã quyết định cái gì, thì người khác có nói gì cũng vô dụng, cho nên nàng nhanh chóng chạy đi thay một thân y phục bằng vải thô, rồi đi tìm Triệu Tiểu Ngũ.



Ba người không muôn gây chú ý, nên không dùng xe mà đi bộ thăm quan thành Xuyên Châu.



Các cửa tiệm bán lương thực trong thành Xuyên Châu vô cùng đông khách, người đến cửa mua lương thực xếp thành hàng dài, giá bán lương thực cũng đắt hơn bình thường gấp mấy chục lần. Cũng chỉ có một vài gia đình giàu có mới có thể mua được.



Triệu Tiểu Ngũ nói: "Tửu lâu đều không mở nổi ở chỗ này, mà có tiền cũng không mua được nguyên liệu. Mỗi ngày đều có người bán nhi bán nữ, từng đám từng đám người chuyển đến nơi khác."



La Tố nghe vậy trong lòng rầu rĩ. Đây là lần đầu tiên nạn đói ở gần nàng như vậy.



"Tiểu Ngũ, bình thường Xuyên Châu các ngươi thường loại lương thực nào?"



"Bên này núi nhiều ruộng ít, đa phần đều là ruộng cạn do khai hoang mà có, nên chỉ có thể loại cây ngô cùng lúa mạch. Cũng có nơi chỉ loại cây ngô."



La Tố nghe vậy, thấy bên này rất thích hợp với một loại cây nông nghiệp - - khoai lang. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nếu như nơi này có giống cây đó.



Nàng lại suy nghĩ một chút, khoai lang là ở dưới thời Vạn Lịch Minh triều mới truyền vào Trung Nguyên. Vậy Đại Chu vương triều này, rốt cuộc có loại cây nông nghiệp cao sản đó hay không đây?



Xen vào quỹ đạo lịch sử không rõ, nàng cũng đoán không ra thực hư thế nào, nên dứt khoát dẫn hai theo nô bộc, đi tới thôn xóm gần nhất khảo sát thực tế địa hình một phen.