Bần Hàn Tức Phụ
Chương 61 :
Ngày đăng: 23:41 21/04/20
Hôm qua La Tố quên không hỏi, mà mấy ngày sau, vẫn không có cơ hội gặp mặt Triệu Từ.
Trước giờ mặc kệ tối muộn thế nào hắn đều trở về, nhưng từ sau khi hai người nói về chuyện cam quýt, đến giờ vẫn không thấy mặt mũi của hắn, nàng đến tìm Triệu Tiểu Ngũ hỏi thăm, mới biết được hắn đang ở trong một thôn xóm phụ cận.
Lúc trước La Tố vẫn cho rằng người cổ đại làm quan chính là đi hưởng phúc, không nghĩ tới sau khi Triệu Từ làm quan, thức dậy còn sớm hơn gà, đi ngủ còn muộn hơn chó, thật sự khác xa với suy nghĩ của nàng.
Nàng tưởng tượng, nếu Triệu Từ ở thời hiện đại của nàng, thì tuyệt đối là vị quan tốt dẫn dắt dân chúng thoát bần trí phú.
Một vài ngày sau, La Tố nghe được tin tức về chuyện dẫn mưa.
Bất quá tin tức này không phải do Triệu Từ nói với nàng, mà là do dân chúng truyền ra.
Nguyên lai thái tử điện hạ ở Bắc Đô thành không biết từ nơi nào có được phương pháp có thể hô mưa gọi gió, dâng lên cho hoàng đế, hiện giờ đang muốn mang đến Tây Nam bên này thử nghiệm xem thế nào.
Các lão bách tính đối với chuyện này hết sức mong đợi, lại nghe nói là do thái tử điện hạ tìm được, nên trong lòng càng thêm tin tưởng, ai cũng ngóng trông triều đình nhanh chóng đến đây dẫn mưa xuống.
La Tố nghe xong, lập tức kinh ngạc không thôi.
Thái tử điện hạ thật sự tìm được thần khí có thể dẫn mưa?
Đây cũng khéo quá đi.
Mặc dù trong lòng La Tố cảm thấy kỳ quái, nhưng không gặp được Triệu Từ, nên chỉ có thể tự suy đoán.
Bất quá vì chuyện này, Trình quốc cữu liền không hồi triều nữa. Sứ giả cưỡi khoái mã từ Bắc Đô Thành đến truyền chỉ, lệnh cho Trình quốc cữu ở lại đây giám sát chuyện dẫn mưa.
Hơn nữa đi theo đến đây, còn có một vị "Bằng hữu cũ" của La Tố, Hoa nhị gia. Lúc La Tố gặp Hoa Nhị Gia ở trên đường, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy, mới vừa chạy vào trong phòng mình, liền nghe người gác cổng đến báo, nói có khách đến cửa thăm hỏi.
Lúc này La Tố cả giận nói: “Ta đây một người phụ nhân, ai tới cũng không tiếp.”
Người gác cổng vội vàng chạy đi báo tin.
La Tố ngồi bên cạnh cái bàn đá trong sân, nghĩ tới mục đích tới đây lần này của Hoa Nhị Gia. Nàng đây nhưng là phụng chỉ mà đến, nơi này cũng không phải là địa bàn của Hoa gia, chẳng lẽ Hoa Nhị Gia vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
La Tố nhìn hắn chằm chằm.
Triệu Từ không lên tiếng: “Đại tẩu, ta đã là người ở trong cuộc.”
Nghe Triệu Từ trả lời bất đắc dĩ như vậy, La Tố đột nhiên cảm thấy suy nghĩ lúc trước của mình quá ngây thơ.
Sao nàng có thể cho rằng, sau khi Triệu Từ vào quan trường lội xuống dòng nước chảy xiết ấy, còn có thể chỉ lo thân mình, còn có thể giữ vững tấm lòng thuần khiết như lúc đầu?
*
Bỗng chốc thông suốt mọi chuyện, khiến trong lòng La Tố nhức nhối thật lâu chưa thể hồi phục lại.
Những ngày tiếp theo, đều không cảm thấy hứng thú với chuyện xảy ra ở Xuyên Châu. Chỉ nghe tiểu Lục cùng Triệu Tiểu Ngũ chạy về kể lại động tĩnh bên ngoài. Hiện nay Trình quốc cữu đã bố trí một cái đài cao ở trên đỉnh núi cao nhất Xuyên Châu, lại tìm sư phụ có tay nghề giỏi chế tạo gương dẫn mưa, giờ đang chọn một ngày hoàng đạo để bắt đầu khai đàn dẫn mưa. Hiện tại tất cả dân chúng Xuyên Châu thành đều đang ngóng trông.
Sau khi La Tố nghe xong, tâm tình có chút phức tạp. Chuyện dẫn mưa này, là do nàng gợi lên, vốn dĩ chỉ vì muốn trợ giúp dân chúng Tây Nam cầu mưa. Lại không nghĩ, trong lúc vô tình biến thành công cụ đấu tranh giữa hai phe phái.
Mặc dù có thể dẫn mưa xuống, thì đến cùng vẫn có chút không hay.
Cuối cùng cũng chọn được ngày cầu mưa. Nghe nói có rất nhiều dân chúng từ bốn phương tám hướng đổ về Tây Nam, để xem sự kiện động trời này.
La Tố nghĩ, nếu hôm đó cầu mưa không thành công, thì không biết những dân chúng này sẽ có phản ứng thế nào.
Ngày dẫn mưa, vì là chuyện hệ trọng, nên toàn bộ quan viên Xuyên Châu thành cùng Thục Châu thành thành đều phải đến đài dẫn mưa. Mặc dù La Tố lo lắng chuyện này không thành, nhưng cũng muốn xem xem phương pháp mà mình vắt óc suy nghĩ ra rốt cuộc có hiệu quả hay không, cho nên cũng đi theo gia quyến các quan viên khác, tham gia hoạt động dẫn mưa náo nhiệt lần này.
Lúc ra cửa gặp Triệu Từ ngồi trên ngựa, nàng nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, trèo lên xe ngựa dành cho mình.
Triệu Từ mím môi, sống lưng thẳng tắp, từ trong mành che của xe ngựa La Tố thấy thế, trong lòng không khỏi cực kỳ khó chịu. Những ngày này, Triệu Từ dường như gầy đi rất nhiều.
Xe ngựa không thể lên núi, tất cả mọi người đều phải đi bộ lên đó.
La Tố xuống xe ngựa, dưới chân núi đã có rất nhiều xe ngựa dừng lại. Một vài gia quyến của quan viên cũng theo tới đây, La Tố đi cùng những nữ quyến đó, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.