Bần Hàn Tức Phụ
Chương 62 :
Ngày đăng: 23:41 21/04/20
Đây cũng là lần đầu tiên La Tố nhìn thấy gương dẫn mưa. Nàng còn nhớ vỏ ngoài của công cụ dẫn mưa được làm bằng inox, bên trong là mặt gương. Nhưng bây giờ nhìn lại, vỏ ngoài của nó được làm từ đồng nguyên chất, bên trong là một mặt kính, nghe nói làm từ ngọc lưu ly.
Gương dẫn mưa lấp lánh kim quang như vậy, khiến La Tố mở rộng tầm mắt một phen.
Hoàng gia ra tay, quả nhiên hào phóng a.
Nhìn thấy bảo vật, những buồn phiền chất chứa trong lòng La Tố tiêu tán đi một chút. La Tố là người rất lạc quan, hiện tại nàng không còn giận Triệu Từ nữa, dù sao tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì, cuối cùng vẫn là bản thân mình chịu khổ.
Trình cữu mặc một thân quan bào màu đỏ, cả người tỏ ra hết sức nghiêm nghị. Giờ phút này hắn đang cầm thánh chỉ đứng trên đài cao đọc to. Bởi vì không có loa phóng thanh, nàng đứng bên dưới căn bản không nghe được cái gì, nghiêng tai lắng nghe mãi mới nghe được mấy chữ “Hoàng thiên hậu thổ” gì gì đó.
Làm xong nghi thức, thì chính thức bắt đầu cầu mưa.
Một nữ quyến có địa vị tương đối cao đứng bên cạnh nàng nói, người điều khiển gương dẫn mưa, chính là người xuất hiện trong kính trọng thiên, bát tự đều được kiểm tra kỹ lưỡng, vô cùng may mắn.
La Tố thấy tình hình này, trong lòng đột nhiên có chút nghi hoặc. Biện pháp này hoàng đế bọn họ còn chưa thử qua, cũng không biết có hiệu quả hay không, vậy mà đã dám lỗ mãng phô trương thanh thế như vậy, chẳng lẽ không sợ không dẫn được mưa, làm mất mặt hoàng gia à?
Này cũng rất không khoa học đi.
La Tố cảm thấy hoàng đế không nên lỗ mãng như vậy.
Nàng híp mắt nhìn về phía Triệu Từ, thấy hắn đang yên lặng quỳ trên mặt đất cùng mọi người, nhủ thầm trong bụng, chắc chắn chuyện này không thoát khỏi liên quan với hắn, cũng không biết hắn dùng cách gì mà làm được như vậy nhỉ.
Thời điểm gương dẫn mưa chuyển động, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Ngay cả con mắt của Trình quốc cữu, đều gắt gao nhìn lên bầu trời.
Bởi vì ánh nắng mặt trời gay gắt, lúc gương dẫn mưa chuyển động, ánh nắng chiếu xuống ngọc lưu ly, phản chiếu ra những chùm ánh sáng rực rỡ bảy sắc cầu vồng. Mọi người thấy vậy chắt lưỡi kinh ngạc.
La Tố biết đây là hiện tượng phản quang trong vật lý, cho nên cũng không thấy kỳ quái, chỉ tò mò nhìn lên bầu trời, không biết biện pháp này của nàng rốt cuộc có dùng được không.
Gương dẫn mưa đã quay được một chung trà, bầu trời vẫn trong xanh như cũ.
Bây giờ La Tố thật sự chán ghét nam nhân luôn tự cho là đúng trước mắt này. Một nam nhân cả ngày bám theo một nữ nhân, thì chính là cặn bã! Hiện tại nàng chỉ hận mình không có tiền đồ, không thể nói ra những lời thô tục mắng chửi hắn một trận thống khoái.
Càng nhìn họ Hoa này nàng càng thấy tức giận, dứt khoát vén rèm lên nhìn ra bên ngoài. Không nhìn thì thôi nhìn rồi liền ngây ngẩn cả người, xung quanh hoang vắng không có một bóng người, nàng ngoái đầu nhìn về phía sau, cũng không thấy một cỗ xe ngựa. Mà con đường này, căn bản không phải là con đường lúc trước nàng đến.
Trong lòng La Tố hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Hoa Nhị Gia cười nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn ở riêng với ngươi một lát mà thôi.”
“Ta là quả phụ, ngươi có biết lúc này mà bị người khác bắt gặp, sẽ có hậu quả gì không?”
Mặc dù La Tố không bao giờ để ý tới thân phận quả phụ của nàng, nhưng cũng không quên mình đang ở thời đại nào, ở thời cổ đại này, dù nữ nhân có địa vị cao thế nào, bị người khác bắt gặp ở chung một chỗ cùng một nam nhân không phải người nhà, sẽ bị người ta dùng nước bọt dìm chết đuối.
“Nếu ta thú ngươi làm chính thê thì sao?”
Hoa Nhị Gia cười như không cười nhìn nàng, trong mắt có vài phần thật lòng, lại mang theo vài phần bất cần.
Trong lòng La Tố căng thẳng, ngón tay nắm chặt vạt áo, cười lạnh nói: “Loại chuyện này là không thể mang ra đùa, dù Hoa Nhị Gia ngươi có phóng đãng không thể tự kiềm chế, cũng không thể đùa giỡn một quả phụ như ta được.”
“Hoa mỗ chưa từng nói giỡn, ta thật lòng muốn kết mối hôn sự này.”
“A, ta cũng không biết người đường đường là gia chủ Hoa gia như ngươi, rốt cục coi trọng một quả phụ như ta ở điểm nào.” La Tố cười lạnh, trong mắt không nhịn được lộ ra khinh bỉ.”Hoa Nhị Gia ngươi quá coi trọng bản thân mình rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần ngươi ngỏ ý cầu thân với quả phụ như ta, ta sẽ đội ân đội nghĩa tiếp nhận?”
Hoa Nhị Gia mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: “Ngươi không nên nghĩ nhiều, ta thật tâm muốn thú ngươi về làm đương gia chủ mẫu của Hoa gia ta. Nếu ngươi không tin, sau khi trở về Bắc Đô, ta liền đích thân đến cửa đề thân, dùng kiệu lớn tám người khiến, tam môi lục sính rước ngươi về làm thê tử.”
“Đa tạ, đáng tiếc ta vô phúc không thể nhận nổi, ngươi vẫn nên tìm người khác đi.” La Tố thấy xe ngựa ngày càng cách xe đài dẫn mưa, trong lòng hoảng loạn, họ Hoa này mà giở trò lưu manh, chắc chắn nàng không thể chống đỡ được.
Hoa Nhị Gia hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thanh thản dựa vào vách xe ngắm nhìn nàng.
Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa đến gần.
Hoa Nhị Gia khẽ nhếch môi: “Đến nhanh hơn ta tưởng.”