Bần Hàn Tức Phụ
Chương 66 :
Ngày đăng: 23:41 21/04/20
Nghe nói nhà tộc trưởng muốn giết heo chiêu đãi khách nhân, một vài hán tử trong thôn biết việc đều đến giúp một tay, người nào người nấy eo thon tráng kiện cánh tay rắn chắc, trông thập phần khỏe mạnh.
Chiêu Vũ Đế thấy thể trạng những người này cường tráng, dáng vẻ trung khí mười phần, trong lòng thầm than, nếu như con dân Đại Chu của hắn ai cũng có thể có khí lực giống như này, thì sao phải dè chừng man di.
Thấy thôn dân chuẩn bị chọc tiết heo, tùy tùng lo lắng mạo phạm Chiêu Vũ Đế, khuyên nhủ: “Chủ tử, có muốn đi ra ngoài kia thăm thú một chút hay không?”
Chiêu Vũ Đế hoàn toàn không sợ nhìn thấy cảnh tượng này, nửa đời hắn sống trên lưng ngựa chinh chiến sa trường, ăn tươi nuốt sống có gì mà chưa từng thử qua, loại tình cảnh máu me này tự nhiên không ảnh hưởng gì đến hắn. Bất quá trong lòng hắn cũng muốn đi tìm hiểu xem cái thôn nho nhỏ này rốt cuộc còn có bí mật gì mà hắn không biết**, cho nên liền gật đầu, dẫn người đi ra khỏi nhà lão tộc trưởng.
Lúc này đang là mùa hè, mấy ngày trước trong thôn đã kêu gọi các thôn dân đi thu hoạch lúa, một vài nhà lúc này đang ở trong sân đập lúa dùng trục lăn lúa nghiền ép hạt thóc.
Lúc Chiêu Vũ Đế đi tới sân đập lúa, nhìn thấy từng mảng sân đều phủ kín hạt thóc vàng óng. Một vài lão bá đang dắt trâu kéo trục lăn lúa nghiền ép hạt thóc. Một vài hán tử thành niên đứng bên cạnh dùng xiên gỗ lật tới lật lui.
Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé cùng vui vẻ làm việc.
“Quả thật là một bức tranh thái bình thịnh thế.”
Chiêu Vũ Đế cảm khái.
“Chao ôi, nước ô mai đến đây.”
Một vài lão phụ nhân xách theo ấm nước đi tới. Phía trên giỏ xách phủ một tấm vải tối màu, bên trong còn đựng vài chiếc bát. Đợi đến khi đi đến dưới tàng cây táo sum xuê trồng trong góc sân, mới bỏ đồ xuống.
Triệu nhị nương thấy mấy người Chiêu Vũ Đế ở chỗ này, nhoẻn miệng cười: “Khách nhân cũng tới uống chút nước ô mai giải khát đi.”
Tùy tùng nói nhỏ vào tai hắn: “Chủ tử, cẩn thận vẫn hơn.”
“Không việc gì.” Chiêu Vũ Đế cười đi tới.
Triệu nhị nương rót cho hắn một chén nước ô mai, lại mời mấy người tùy tùng kia đến uống. Những người kia nào dám ăn uống cùng một lúc với Chiêu Vũ Đế, tự nhiên liên tục từ chối.
Những người làm việc trong sân đập lúa cũng lục tục đi vào bóng cây ngồi nghỉ, nhìn thấy mấy người Chiêu Vũ Đế, cười gật gật đầu thay lời chào hỏi.
“Khách nhân là người Bắc Đô thành đúng không, có hay gặp Triệu Thành tức phụ không, nàng sống ở bên đó có quen không?”
Chỉ cần con dân của hắn được ăn no mặc ấm, Đại Chu hưng thịnh, san bằng Đột Quyết, rửa sạch sỉ nhục lúc trước, ngày đó sắp tới rồi.
Đại Chu của hắn, nhất định có một ngày, thống nhất tứ phương!
La Tố tự nhiên không biết Chiêu Vũ Đế đã đến hang ổ của nàng dạo chơi một vòng, sau một tháng cố gắng, sửa sang lại đồng ruộng, cuối cùng Lâm gia câu cũng gieo mạ thành công.
Bận rộn một tháng, các thôn dân còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị La Tố dân đi khai khẩn núi hoang.
Nói là khai khẩn núi hoang. Nhưng không phải là khai khẩn cả ngọn núi. Đồi núi ở Tây Nam cao chót vót, La Tố dẫn các thôn dân đi loanh quanh dưới chân núi tìm một vài chỗ có địa thế tương đối bằng phẳng, rồi thúc giục bọn họ khai khẩn, chuẩn bị làm ruộng cạn cùng vườn trái cây.
Các thôn dân trợn tròn mắt.
Làm ruộng cạn loại lương thực cũng coi như xong, nhưng làm vườn trái cây để làm cái gì? Loại ra nhiều trái cây, lại không thể làm lương thực ăn, ăn không hết chúng sẽ rụng thối trên mặt đất. Đây không phải là lãng phí sức lực à?
Bất quá thái độ của La Tố rất kiên quyết, trong lòng bọn họ giận mà không dám nói ra, chỉ có thể kiên trì làm theo yêu cầu của La Tố.
Lý chính rít một hơi thuốc, nhìn các thôn dân khí thế ngất trời khai khẩn đất hoang, trong lòng đột nhiên nóng lên.
Không chừng, dưới sự dẫn dắt của quan gia phu nhân này Lâm Gia Câu, thật sự có thể thay hình đổi dạng. Hắn rít thêm một hơi thuốc, trong lòng đã sớm chết lặng, lúc này không khỏi dâng lên vài phần hy vọng.
Nếu các thôn dân Lâm Gia Câu đều không bị đói bụng, có thể trải qua ngày tốt lành, thì cái mạng già này của hắn có mất, cũng xứng đáng.
La Tố tự nhiên không muốn cái mạng già của lý chính.
Nàng chẳng qua muốn cho thôn dân Lâm Gia Câu có một nghề tay trái mà thôi. Gần đây đi qua nhiều thôn xóm, nàng hiểu khá rõ lợi thế của Tây Nam. Nơi này không chỉ có cây quýt, mà còn có các cây ăn quả khác. Chỉ là dân chúng đối với việc trồng cây ăn quả không mấy nhiệt tình, cho nên sản lượng cũng không cao.
La Tố hiểu rõ tầm quan trọng của trái cây ở cổ đại hơn ai hết.
Nơi này không có nhiều cây ăn quả, cho nên giá bán của trái cây rất cao. Nếu như có thể chế biến thành hoa quả khô, mứt và các loại bánh, vận chuyển đến những nơi xa hơn buôn bán, đối với dân chúng mà nói, có thể tạo ra sản nghiệp cho đời đời con cháu.
Cho nên lần này ngoại trừ việc giúp đỡ thôn dân làm ruộng, La Tố còn muốn mở rộng diện tích gieo trồng cây ăn quả làm vườn trái cây.