Bần Hàn Tức Phụ

Chương 7 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Trên đường trở về, Triệu mẫu vẫn không tin những chuyện đã xảy ra là thật.



Đi một chuyến lên thị trấn, mua được thuốc tốt cho nhi tử không nói, còn

mang về nhiều bánh bao như vậy. Quan trọng nhất là, tức phụ bà nói có

biện pháp kiếm được nhiều tiền hơn so với việc đốn củi.



Trong

lòng Triệu mẫu vừa cao hứng vừa thấp thỏm. Nhìn thấy dáng vẻ nắm chắc

mười phần của La Tố, lần đầu tiên bà cảm thấy không hiểu được suy nghĩ

của nàng.



Lúc về đến nhà, các nàng thấy tiểu Lâm đang chơi đùa với tiểu bằng hữu trong thôn dưới gốc cây đại thụ đầu thôn.



Thấy Triệu mẫu và La Tố mang theo đồ trở về, ánh mắt hắn sáng lên, cũng

không để ý đến tiếng gọi của tiểu bằng hữu, chạy nhanh tới đón lão nương và đại tẩu..



”Ngươi làm gì mà ra một thân mồ hôi hôi hám, còn

làm rách y phục vậy hả. Bây giờ khí trời còn chưa ấm áp, quay đầu lại

đừng có mà kêu lạnh.”



Ngoài miệng Triệu mẫu khiển trách tiểu nhi tử nhưng trong lòng thì lại đau xót. Hài tử nhà khác tuy không có trắng trẻo mập mạp, nhưng cũng được xem như cao lớn khỏe mạnh. Không giống

hài tử nhà bà, gầy như một cọng giá.



Triệu Lâm là một hài tử khá bướng bỉnh, hắn sợ nhất nghe lão nương hắn cằn nhằn, vội đưa tay lên

bịt lỗ tai ngoan ngoãn đi tới sau lưng Triệu mẫu.



La Tố thấy thế, vụng trộm cười vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói, “Về nhà ăn đồ ăn ngon đi.”



Vừa nghe lời này, đôi mắt Triệu Lâm lập tức sáng long lanh, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.



Trong nồi có đồ ăn cho bữa trưa, nhưng không có nhiều lắm. Hắn và Mộc Miên

đều lo lắng Nhị ca đói bụng, cho nên không dám ăn nhiều.



Người Triệu mẫu quan tâm nhất là Triệu Từ, vừa vào nhà, bà liền đi vào phòng nhìn Triệu Từ.



La Tố biết bọn nhỏ trong nhà chưa có ăn no, nên vội vàng cầm ba cái bánh bao đi chưng, tiện thể rót một bát giấm nhỏ ra.



Vừa bận việc, nàng vừa nhớ lại cách thức gieo trồng mộc nhĩ.



Nếu là ở viện nông nghiệp, để loại cái này thì chẳng có chút khó khăn nào.

Bất quá ở đây muốn loại mộc nhĩ thì còn có một chút khó khăn. Nơi gieo

trồng nấm mèo sẽ do nàng bố trí, còn cần thêm vụn gỗ và một số nguyên

liệu khác. Mấu chốt là ở đây không có nhà kính, rất khó để khống chế

nhiệt độ gieo trồng cho thích hợp.



Loại ra nấm mèo không thành vấn đề, có điều phải bỏ ra rất nhiều tâm sức.



Sau khi hấp xong bánh bao, La Tố đưa cho hai hài tử một chén dấm gạo, chia

cho mỗi người một cái bánh bao, để hai đứa ngồi ăn trên bàn. Còn nàng

bưng một bát dấm và một chiếc bánh đến phòng Triệu Từ.



”Nương, ta đưa đồ ăn đến cho Nhị đệ.”



”Vào đi.” Triệu mẫu đáp.



La Tố bưng đồ đi vào, thấy mẫu tử hai người đang nói chuyện. Hốc mắt Triệu Từ hơi hồng, hiển nhiên vừa nói đến chuyện gì đau lòng..



Thấy La Tố tiến vào, hai mắt Triệu Từ khẽ lóe lên một cái, chân thành nói



”Làm phiền tẩu tử.”


La Tố sờ sờ mắt, “Nhị cô vừa mới đến, liền mắng ta là sao chổi, còn xông

đến đánh ta. Ta tránh nàng, nàng liền trượt chân chân té ngã trên mặt

đất.”



Hoa Nhị cô nge thế, khuôn mặt béo ú đang nhăn nhó căng

lên, bà ta hất mặt, chỉ La Tố nói, “Ngươi cái sao chổi này, còn nói bậy, rõ ràng là ngươi động thủ đánh người.”



Bà ta chỉ Triệu lão thực nói, “Nữ nhân ngươi bị người ta đánh, ngươi còn không mau giúp ta báo thù a.”



Triệu lão thực nhìn nhìn Triệu mẫu, không động đậy. Hoa Nhị cô thấy thế, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.



La Tố đang muốn giải thích, thì bị Triệu mẫu kéo về phía sau, bà giận dữ

nói, “Họ Hoa kia, ngươi đừng cho là lão nhân ta cùng con lớn nhất đi

rồi, chúng ta liền dễ khi dễ. Ngươi ở cửa nhà chúng ta đánh người, ngươi còn vừa ăn cướp vừa la làng.”



Các thôn dân đứng cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.



Triệu ngũ nương cũng nghe động tĩnh đến, thấy cảnh tượng này, lên tiếng, “Ta

nói nhị cô ngươi, sao tự dưng kiếm chuyện bắt nạt bà tức người ta. Lão

Đại ca mới vừa đi, ngươi liền đển khi dễ tẩu tử và Triệu Thành tức phụ,

ngươi có còn là người không?”



Triệu lão thực nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, kéo Hoa Nhị cô nói, “Đi thôi, đi về nhà.” Thật sự là mắc cỡ chết người.



Hoa Nhị cô không cho qua dễ dàng như vậy, bà ta hất tay Triệu lão thực ra,

chống nạnh nói, “Ngươi chính là không muốn cùng nàng nháo đúng không.”

Hoa Nhị cô chỉ Triệu mẫu thở phì phì đạo.



Sắc mặt Triệu lão thực càng thêm lúng túng, “Được rồi được rồi, nhanh đi về đi.”



Ông ta không nói tiếp nữa, chạy tới kéo Hoa Nhị cô bỏ đi.



Hoa Nhị cô vung tay một cái, lại chỉ La Tố nói, “ Hương thôn phụ lão a,

nàng ta là cái sao chổi. Các ngươi hãy nhìn xem, nhà lão Triệu đều đã

chết mất hai người, Triệu gia Nhị tiểu tử cũng sắp không xong, nếu còn

không đuổi nàng đi, về sau thôn ta chắc chắn gặp xui xẻo.”



Những thôn dân khác nghe vậy, nhìn La Tố bằng ánh mắt không có ý tốt.



Mặc dù họ không nhẫn tâm tới Triệu gia gây phiền toái. Nhưng nghĩ tới trong thôn có một tang môn tinh sinh sống, mọi người thấy không an tâm. Thời

gian trước đều nhịn không có nói ra, hiện tại có Hoa Nhị cô dẫn đầu, xác thực nên đem chuyện này nói cho rõ ràng.



Vài thôn dân không

nhịn được kêu lên, “Lão tẩu tử, ngươi mau đau đuổi nàng ta đi đi, số

mệnh nàng ta không tốt, sẽ khiến nhà các ngươi ngày càng thảm hại.”



”Đúng vậy, để nàng ở trong thôn chính là tai họa ngầm.”



”Lão tẩu tử, dù sao Triệu Thành không có ở đây, hãy đưa nàng ta đi đi.”



Mọi người ẫm ĩ ngươi một câu ta một câu nhao nhao hết cả lên.



Triệu mẫu vốn đang hừng hực khí thế, thấy người trong thôn như vậy thì luống

cuống tay chân. Bảo bà đối phó một mình Hoa Nhị cô còn được, nhưng đối

diện với sự chỉ trích của các phụ lão hương thân, bà không nói được lời

nào. Thấy mọi người càng nói càng kích động, bà chỉ có thể chắp tay cầu

xin họ.



”Đại nha là nàng dâu tốt, hương thân phụ lão a, các ngươi đừng đuổi nàng đi. Nhà chúng ta sẽ không bỏ nàng a.”