Bần Hàn Tức Phụ
Chương 8 :
Ngày đăng: 23:40 21/04/20
Thấy nước mắt Triệu mẫu rơi như mưa, trên mặt những người ở đây đều có chút không đành lòng.
Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm cầm chổi cây từ trong nhà chạy ra, đứng trước mặt Triệu mẫu. Triệu Lâm cầm chổi cây chổi quơ quơ, “ Các ngươi không được
bắt nạt nương ta.”
”Tiểu Lâm, mau tránh ra.” La Tố xắn tay áo
đứng ở phía trước Triệu mẫu và hai hài tử. Nàng xem như đã nhìn ra, gia đình không có nam nhân khỏe mạnh làm chỗ dựa, ai cũng có thể tới giẫm
một cước.
”Các ngươi muốn làm gì, muốn bắt nạt cô nhi quả mẫu
nhà chúng ta phải không. Ta nói cho các ngươi biết, bây giờ là thiên hạ
thái bình, trên có vương pháp. Nếu các ngươi dám bắt nạt người nhà ta,
ta sẽ đến nha môn kiện các ngươi. Đến lúc đó đừng nói chúng ta không có
tình cảm đồng hương.”
Triệu ngũ nương kéo tay nàng, “Triệu Thành tức phụ, ngươi nói gì thế, chúng ta không có tâm tư này.”
Người trong thôn đánh nhau gây gổ là chuyện bình thường, nếu thực nháo đến
nha môn, về sau chẳng phải sẽ thành kẻ thù gặp nhau đỏ mắt sao.
La Tố bị nàng nhắc nhở một cái, trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng
cũng hiểu rõ lợi hại trong chuyện này, sắc mặt hòa hoãn, nàng nói, “Các vị hương thân phụ lão, ta biết rõ các ngươi lo lắng Triệu gia bị ta
khắc. Hôm nay ta La Triệu thị ở chỗ này cảm tạ sự quan tâm của mọi
người. Mặc dù biết các ngươi có một mảnh hảo tâm, nhưng ta nhất quyết
không đi đâu hết. Nương ta đã lớn tuổi, tiểu đệ tiểu muội còn nhỏ, nhị
đệ còn đang sinh bệnh. Ta đi, ai sẽ chiếu cố bọn họ. Các vị đang đứng ở
đây có thể tay ta chiếu cố bọn họ? Các ngươi sẽ cho nhà chúng ta lương
thực, hay sẽ giúp cô nhi quả mẫu chúng ta làm việc?”
Nghe La Tố
nói vậy, trên mặt mọi người đều có chút né tránh. Thật tâm bọn họ nào có lo lắng cho Triệu gia, bọn họ chỉ lo lắng rằng La Đại Nha sẽ đem đến
xui xẻo cho bọn họ.
Bây giờ thì hay rồi, bị người ta nói thẳng ra như vậy, nói gì bây giờ cũng đều không tốt.
Hai mắt La Tố nhìn qua một lượt người ở đây, đem vẻ mặt của bọn họ thu hết
vào trong đáy mắt, thấy Hoa Nhị cô động môi muốn nói chuyện, nàng vội
vàng lên tiếng nói trước, “Mỗi nhà đều có chuyện khó xử riêng, không có
cách nào giúp đỡ Triệu gia chúng ta, vậy sau này đừng nhắc lại chuyện
ngày hôm nay. Những thứ khác ta không muốn nói nhiều, ta đã làm chuyện
gì trái với lương tâm. Trong nhà này già trẻ lơn bé ai trong số các
ngươi có thể giúp ta chống? La Triệu thị ta hôm nay phát ra lời thề. Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, ta không phải là sao chổi. Ta không
chỉ không có khắc Triệu gia, về sau còn làm cho nhà họ Triệu sống cuộc
Triệu mẫu nhìn ra nàng không có phương tiện, thở dài nói, “Nhà ta đã thành
thế này, không cần phải chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa, lão Nhị vốn bệnh
đến mức này, cũng không có người nói cái gì nhàn thoại.”
Nghe
Triệu mẫu nói lời này, mặc dù La Tố có chút không vui ý, nhưng thấy dáng vẻ nhắm mắt nhận mệnh của Triệu Từ trong lòng nàng lập tức mềm nhũn,
gật đầu đồng ý.
Dù sao nàng cũng thấy không sao cả.
La
Tố ngẫm nghĩ, hình như phong tục của triều đại này không khắt khe như
thời cổ đại trong lịch sử đất nước nàng. Nữ nhân nơi này đồng dạng phụ
thuộc vào nam nhân, nhưng không có tục lệ để lộ cánh tay và bắp chân sẽ
bị chém tay, chém chân. Cũng không giống như Mạnh Khương nữ bị người
khác nhìn thấy cánh tay phải gả cho người đó. Chuyện quả phụ tái giá
cũng được coi là chuyện bình thường. Nam nữ còn có thể vụng trộm nói
chuyện yêu đương.
Đương nhiên, không thể giống như thế kỷ hai mươi mốt nam nữ có thể tùy tiện ôm hôn thân mật.
Nên chuyện nàng giúp Triệu Từ xoa bóp, mặc dù có chút không hợp lễ nghi
nhưng ở lúc tiểu thúc bị bệnh nặng, người làm tẩu tử, vẫn có thể ở gần
chăm sóc.
Bất quá La Tố cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Triệu Từ. Mỗi ngày nàng chỉ giúp hắn xoa bóp một lần, còn đâu tận lực không
cùng Triệu Từ tiếp xúc.
Triệu mẫu thông cảm cho nàng nên việc bưng trà rót nước hầu hạ thường ngày đều là do bà làm.
Hai tháng sau, một ngày Triệu Mộc Miên khom người nhìn chằm chằm vào mảnh đất bên trong hàng rào.
Triệu Lâm kéo nàng đi hái dã quả, “Có gì đẹp mắt sao?”
”Đại tẩu nói, chờ nấm mèo màu đen lớn lên, nhà ta có thể ăn thịt.” Đôi mắt
Triệu Mộc Miên ánh lên tia sáng mong ngóng. Đột nhiên, nàng thấy trên
mặt đất tràn đầy vụn gỗ nhú ra cái gì đó màu đen. Chúng mọc lên từng
tầng một, đây là lần đầu tiên nàng thấy chuyện kỳ lạ như vậy a.
Nàng há to miệng, hướng trong phòng hô, “Nương, đại tẩu, có nấm mèo a!”