Bán Hoa Quả Cùng Mua Hoa Quả
Chương 6 : Dưa lê
Ngày đăng: 01:04 22/04/20
Lí Quốc Xuân hiếm có dịp tay không trở về, nhưng trong lòng lại thêm một phần trống rỗng.
Nghĩ lại lúc Tiểu Quách nói chuyện, không chỉ có tức giận, mà còn có chút đáng thương cùng tuyệt vọng, lại khiến Lí Quốc Xuân than thở thêm vài tiếng.
“Ông chủ, lợi nhuận công ty không tốt sao?” Lại là quản lí bộ phận thị trường. Gã cho rằng ông chủ này mọi chuyện đều tự mình ra mặt, nhất định là vừa mới tới mấy cửa hàng bán lẻ thị sát nghiệp vụ, sau đó phát hiện vấn đề.
“Không phải.” Lí Quốc Xuân tùy tiện đáp lại gã cho có lệ.
“Là đối thủ cạnh tranh mạnh hơn sao?”
“Không phải.” Lí Quốc Xuân tiếp tục tự kiểm điểm.
“Là nhân viên làm sai sao?”
“…”
“Là khách hàng khiếu nại?”
“Không phải.”
Một người không muốn trả lời, một người lại muốn suy cho đến cùng. Thế là hai người đáp qua đáp lại hơn mười phút, chân mày Lí Quốc Xuân cuối cùng cũng giãn ra, nhưng quản lí vẫn đang khó hiểu.
“Tôi bỏ cuộc.” Cuối cùng quản lí đầu hàng trước, hỏi, “Rốt cuộc có vấn đề gì?”
Lí Quốc Xuân cười cười, “Tại sao lại bỏ cuộc nhanh như thế được, đó cũng không phải tính cách của tôi.”
Nếu gặp một chút trở ngại đã lùi bước, mình làm sao có thành công hôm nay. Sắp xếp lại ý định trong đầu mình xong, hắn cảm thấy Tiểu Quách cũng không phải không có thiện cảm với hắn, nhất là túi tiền của hắn.
“…” Thế là hắn mở ví ra nhìn, mới phát hiện ra bên trong chỉ còn lại hơn trăm đồng, “Lão Từ, trên người cậu có tiền không?”
Ông chủ cuối cùng cũng có phản ứng với mình, quản lí Từ bị gọi tên lập tức mở ví ra, sau đó báo cáo, “Còn hơn năm trăm đồng.”
Lí Quốc Xuân vô tình (hay là cố tình) lập tức cướp lấy, lấy hết toàn bộ năm trăm đồng tiền mặt, “Chờ trả lại cậu sau.”
Lão Từ nhìn ông chủ cướp lấy tiền của mình, sau đó bước đi như sao băng lần thứ hai rời khỏi văn phòng, mới nhớ có mấy dự án còn chưa xem qua.
“Ông chủ!”
“Ông chủ!”
“Chuyện gì?” Lí Quốc Xuân có chút bất mãn với vật cản nho nhỏ này.
“… Năm trăm đồng!” Lại là Tiểu Quách mở miệng trước, nhưng giọng nói rất nhỏ.
“Cái gì?” Lí Quốc Xuân cũng chỉ biết lời thoại này.
“… Hai quả dưa lê.” Tiểu Quách mặt đỏ lên nói.
“Là nhân viên cửa hàng cậu đánh rơi hỏng!” Lí Quốc Xuân khẩu khí rõ ràng.
“…” Tiểu Quách nhìn trái nhìn phải, sau đó giọng càng nhỏ nói, “Vừa rồi… Tay anh… Nơi này…”
Lí Quốc Xuân thật sự nghe không rõ hàm ý trong lời nói của hòn đá này, đang muốn nói, lại nhìn thấy tay Tiểu Quách đang chỉ phần sau thắt lưng của mình…
Tiểu Quách cúi thấp đầu nói, “Tay anh… Chỗ này… Vừa rồi…”
Tiểu Quách nhắc lại, hai tay Lí Quốc Xuân cuối cùng mới có cảm giác, quả thật vừa rồi hình như có bóp phải cái gì đó đầy đặn, co dãn, lại có nhiệt độ. “Đây là…”
Tiểu Quách kinh hô một tiếng, sau đó liền té xỉu.
“Máu!” Nhân viên cửa hàng lại xuất hiện, nhưng là chỉ vào mặt Lí Quốc Xuân hô to, “Ông chủ nhà tôi sợ máu!”
“…” Lí Quốc Xuân không kịp chùi máu mũi, liền ôm lấy Tiểu Quách, sau đó chạy ra đường lớn, rồi lại vứt cậu vào BMWs của mình, lập tức tới bệnh viện.
“Bị bắt cóc rồi…” Nhân viên bị vứt lại một mình lầm bẩm, “Hôm nay có thể tan tầm.”
______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Quách: Tôi hôn mê, xin vui lòng nộp năm trăm đồng.
Quốc Xuân: Nộp tiền BMWs của tôi.
Tiểu Quách: Tôi sẽ hôn mê tiếp…
Quốc Xuân: Tôi đây sẽ tặng BMWs cho cậu!
Tiểu Quách: Tôi hoàn toàn hôn mê rồi!
Xà Xà: Tôi phát hiện phải viết thêm phần nữa mới kết thúc được. Chuẩn bị chén.