Bán Hoa Quả Cùng Mua Hoa Quả

Chương 7 : Xoài

Ngày đăng: 01:04 22/04/20


Khi Tiểu Quách từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái ô tô xa lạ, lại nhìn đến lái xe ở bên cạnh, đúng là Lí Quốc Xuân.



“Vì sao lại là anh? Chúng ta đang đi đâu?” Tiểu Quách dùng ánh mắt đe dọa nhìn chằm chằm Lí Quốc Xuân.



Lí Quốc Xuân không nghĩ ngợi gì trả lời ngay, “Vừa rồi em hôn mê, định đưa em đi bệnh viện.”



“Bệnh viện cái gì, tôi bây giờ không hôn mê nữa rồi…” Tiểu Quách nhìn cảnh ở ngoài cửa xe một chút, mặt mày nhăn lại càng sâu, “Hơn nữa đây không giống đường đi bệnh viện.”



“Tóm lại là phải đi bệnh viện! Em ngồi vững cho anh!” Lí Quốc Xuân lộ ra áp bách hiếm gặp, đồng thời dùng lực đạp chân ga, xe lập tức phóng nhanh hơn, hại Tiểu Quách không cẩn thận liền ngã vào cái ghế da rõ mềm ở đằng sau.



Tiểu Quách nhỏ giọng “Hừ” một tiếng, Lí Quốc Xuân cũng “Hừ” một tiếng, nhưng âm lượng lớn hơn nhiều. Tiểu Quách lập tức thu nhỏ lại, dù sao cũng là đi bệnh viện, chắc anh ta cũng không dám lừa mình.



Tiểu Quách tự trấn an mình một chút (đáng thương ~), sau đó bắt đầu nhìn bốn phía. Cậu nhìn về ghế ngồi phía trước, thấy có một tay nắm nhỏ, hình như là có một cái tủ nhỏ.



“Nếu em khát, bên trong tủ lạnh có đồ uống. Nhưng em không nên uống rượu.” Lí Quốc Xuân không quay đầu cũng biết phát hiện của Tiểu Quách.



Tiểu Quách chu miệng, không trả lời. Nhưng trong lòng lại nghĩ, sớm nghe nói xe của kẻ có tiền lắp đặt thật sự rất phô trương, không nghĩ tới hiện tại mình cũng đang ngồi trong một chiếc xe như thế.



“Không khát sao? Vậy em ấn ấn cái nút bên cạnh, đấy là máy chơi điện tử.” Lí Quốc Xuân không chút biểu tình nói.



Hắc tuyến trên mặt Tiểu Quách càng nhiều, người này rõ ràng là lái xe, còn có tay để chơi điện tử hay sao? Rõ ràng là để trang trí… Hoặc là lừa trẻ con. Nghĩ đến đây, Tiểu Quách mới cố gắng đè lại ngón tay, tôi mới không phải trẻ con. Mặc dù máy chơi điện tử trong nhà mình đã là sản phẩm thế kỷ trước, nhưng mình cũng chẳng có thời gian chơi… Nay ở trên xe chơi game, nghe thật là khoe khoang.



“Em không chơi điện tử à?” Lí Quốc Xuân tò mò hỏi.



“Không chơi.”



“Vậy xem phim đi, có ‘Ma nhân truyền kỳ’ mới nhất đó. Nghe nói mấy pha hành động cực kì gay cấn.” Lí Quốc Xuân tiếp tục giới thiệu các loại giải trí trên xe.



Mặt Tiểu Quách bắt đầu biến trắng… Cậu đã sớm muốn đi xem phim, nhưng lại không thể thoát ra mà đến rạp chiếu phim, hơn nữa, cậu cũng đã được nghe nói bộ phim chuyển thể từ trò chơi điện tử này rất hấp dẫn. Thế là, chần chừ một lát, Lí Quốc Xuân cũng đã ấn nút điều khiển ở trên bàn, một cái màn hình 22 inch từ từ hạ xuống, sau đó… “Ầm ầm ầm!” Ghế ngồi của Tiểu Quách đột nhiên bị nghiêng về phía sau, Tiểu Quách sợ tới mức hô lên.



“Im lặng nào. Xem phim.” Lí Quốc Xuân như không nhìn thấy khiếp sợ của Tiểu Quách.



“… Chuối… Ổi… Dâu… Táo…” Tiểu Quách vẫn không nhịn được lẩm bẩm, sau đó qua khoảng mười phút đồng hồ, Tiểu Quách cuối cùng hoàn toàn vùi đầu vào xem phim.



Tuy nhiên, Tiểu Quách là một người không thể yên tĩnh nổi, cậu xem được một lát, lại bắt đầu bình luận, “Ừm… Cái này có sửa lại đôi chút… Ừm, âm thanh vẫn là rạp chiếu phim tốt hơn…” Nói xong, Tiểu Quách nhìn mặt than của Lí Quốc Xuân, bỏ thêm một câu, “Nhưng đều là phim nổi, giọng trầm cũng rất gay cấn…”



“Không biết có phải anh ta mang thù với phim này không?” Tiểu Quách nghĩ thầm.



Nhưng, mười phút sau, Tiểu Quách lại quên hết mọi chuyện.



Mãi cho đến khi qua một giờ, Tiểu Quách đột nhiên ngáp một cái.



“Sao vậy? Không hấp dẫn à?” Lí Quốc Xuân lo lắng hỏi.



“Người hai bang trả thù nhau cả nửa ngày… Chán.” Tiểu Quách tự giác nhìn đồng hồ một cái, rồi lại nhìn bốn phía.



“Sao vẫn đang ở trên đường quốc lộ? Bao giờ mới tới?”



“Sắp rồi! Nếu mệt thì ngủ một lát đi, bao giờ tới anh đánh thức em dậy.”



“Ừm… Một lát thôi hả?”



“Rất nhanh! Em ngủ một lát thôi.” Sau đó Lí Quốc Xuân lại ấn xuống một cái nút, màn hình được thu lại.



Còn Tiểu Quách, nhìn ngoài cửa xe nguyên phút đồng hồ, chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía không có gì thay đổi, lại thêm điểm có lẽ vừa rồi bộ phim làm tiêu hao của cậu không ít tập trung, thế là cậu không chút phản kháng, nằm xuống, sau đó khép hai mắt lại.
Động tác dưới chân Tiểu Quách dừng lại.



“Nhưng tôi… Tôi còn không có loại cảm giác này.” Tiểu Quách yếu ớt nói.



“A…” Lí Quốc Xuân còn tưởng rằng Tiểu Quách cũng bất tri bất giác vị mình hấp dẫn.



“… Tôi chỉ cảm thấy được…” Tiểu Quách thở dài, “…. Lúc này tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao tôi vẫn làm cho anh, để anh gây sự trong cửa hàng.”



Lí Quốc Xuân từ trong lời nói của Tiểu Quách, đọc ra được nhiều tình cảm, đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải không có hi vọng, “Anh không có gây sự a! Anh chỉ là vừa nhìn thấy em, sẽ không tự giác muốn làm một vài chuyện đặc biệt…” Lí Quốc Xuân cũng bắt đầu hiểu được mấy hành động vô lại của mình không phải không có nguyên nhân, “Em mới có thể nhớ rõ anh…”



Tiểu Quách không trả lời.



Lí Quốc Xuân cũng không nói gì nữa, hai người hiểu ý, cùng đi vào bãi đỗ xe.



“Anh đưa em về!” Lí Quốc Xuân dịu dàng nói.



“Điều này là đương nhiên! Là anh kéo tôi tới đây!” Tiểu Quách tức giận nói.



“…” Lí Quốc Xuân tự biết mình đuối lý.



Lên xe, Lí Quốc Xuân không cài dây an toàn, Tiểu Quách thấy người kia không hề có ý định, liền nhắc nhở hắn phải chú ý an toàn người lái.



Lí Quốc Xuân vẫn không có phản ứng, Tiểu Quách đành phải đẩy hắn một chút.



Nhưng, cậu vừa đưa tay ra, liền bị Lí Quốc Xuân bắt lất, sau đó thừa dịp cậu chưa kịp phản ứng, liền áp sát lên ghế hôn thử.



Thật sự chỉ là thử.



“Anh…” Người bị hôn trộm thử ngay cả nói cũng không biết nói cái gì.



“Thử. Anh sẽ khiến em quen anh.” Lí Quốc Xuân dùng ngữ khí mười phần khẳng định, “Hiểu chưa?”



“…” Tiểu Quách trong lúc nửa tỉnh nửa ngốc, nghe thấy câu hỏi của Lí Quốc Xuân, liền ngây ngốc gật đầu.



“Chúng ta về thôi!” Lí Quốc Xuân cười so với mặt trời mùa hè còn chói mắt hơn.



Tiểu Quách khó hiểu cài dây an toàn,  hơn nữa xe Lí Quốc Xuân còn không phải sản phẩm bình thường trong nước, Lí Quốc Xuân nhấc tay hai cái, xe liền chạy như bay tựa tên bắn, đầu tiên ở trong bãi xe tả xuyên hữu đột, sau đó chớp mắt vài cái đã lên đến đường quốc lộ.



Tiểu Quách ở bên cạnh đã quên luôn xuống xe, may mắn là mình đã sớm cài dây an toàn.



Lí Quốc Xuân… Khóe miệng của thằng nhóc kia nhếch lên nửa phân, giống như, Quách Tiểu Son này trốn không thoát đâu.



Hắn lại triển lãm cái nụ cười chói như ánh mặt  trời, nói, “Anh còn quên chưa lấy giỏ trái cây mà! Hắc hắc!”



–        Hoàn –



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Xà Xà: Tới lúc cần hoàn thì hoàn thôi!



Quốc Xuân: Dù sao cũng đã là vật trong tay!



Tiểu Quách: Thanh toán tiền dưa lê trước rồi nói sau!