Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
Chương 2 : Cơ hội
Ngày đăng: 21:13 21/04/20
Kết… kết hôn?
Đinh Mông lập tức rớt khỏi giấc mơ.
Gì chứ?
Tìm một người bạn trai giả là ý nghĩ gần đây cô nghĩ đến, đã cảm thấy
có gì đó không đúng. Không nghĩ có người còn to gan hơn cả cô, bảo hai
đứa mình đi kết hôn giả luôn đi!
Cô nhìn Kiều Dĩ Thần: “Cậu nói tìm cái gì làm giả đây? Giấy kết hôn có hàng giả à?”
Kiều Dĩ Thần sửng sốt một chút, nhìn cô nói: “Đương nhiên không phải, giấy tờ giả nhìn qua mẹ mình biết liền!”
Đinh Mông nhíu mày: “Vậy ý của cậu là…hai đứa mình đi kết hôn thật á?
Rồi sau đó thì sao? Hết chuyện thì hai đứa mình ly hôn, vậy thì mình
thành người có hai đời chồng à?”
Kiều Dĩ Thần nghĩ ngợi, với
anh, chuyện này không quan trọng, nhưng với phụ nữ thì khác, quả thật
là chuyện không tốt, xem ra anh chưa tính kĩ rồi: “mình chỉ thuận
miệng thôi, cậu đừng coi trọng quá!”
“Ừ…!”
Đinh Mông gật đầu một cái. Thôi vậy cứ như ban đầu đã đình, tìm Tiểu Trác Tử giả làm bạn trai mình vậy.
Tuy rằng Tiểu Trác Tử không đẹp trai như Kiều Dĩ Thần, nhưng giá cả vừa phải, chỉ cần cô ngỏ ý, thì anh ta nhất định sẽ diễn một vai nam chính
hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, Đinh Mông liền có chút đứng ngồi không yên: ” Vậy… ừ, mình có chút chuyện, mình đi trước nhé, sau này gặp!”
“Cậu có đưa số điện thoại cho mình à?” Kiều Dĩ Thần cười rộ lên nhìn cô.
Đinh Mông chớp mắt, nhìn anh đầy nghi ngờ: “Cậu còn dùng số điện thoại hồi đó sao?”
Kiều Dĩ Thần cúi đầu hơi bật cười, lấy di động đưa số cho cô, đồng thời lưu số cô lại, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu định đi đâu? Mình đưa cậu
đi!”
Đinh Mông nghe vậy liên tục vẫy tay: “Không cần, nhà mình cách đây không xa, mình ngồi xe bus chút xíu là đến.”
Nói dối đấy, hôm nay cô phải lội nửa cái thành phố mới đến quán cà phê này đấy.
Kiều Dĩ Thần cũng không nói thêm, tiễn cô ra ngoài, rồi lái xe về công ty.
Được nửa đường, mẹ anh gọi điện chất vấn, anh chỉ thở dài. Cái cô nàng coi mắt hôm nay nhất định đã gọi cho mẹ anh tố cáo anh rồi.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, mẹ anh đã đứng ngay cửa hưng phấn “đòi nợ” anh.
“Kiều chó con, anh nói cái chuyện tốt anh làm cho tôi xem xem!”
Kiều Dĩ Thần khóa xe, chìa khóa quay một vòng trên tay anh rồi nhanh
chóng được anh nhét vào túi quần: “Học tập Lôi Phong thôi. Đó là chuyện
tốt nên làm, mẹ không cần bực dọc, mệt người lắm!”
Lúc này, bà nội mới thở dài, nhẹ giọng nhìn cô: “Con cho rằng bà bắt
con đi xem mắt là vì gây hấn với bà Lưu sao? Con cũng biết sức khỏe bà
hiện giờ không tốt, chẳng biết sống đến ngày mai không nữa, bà chỉ mong
cháu gái bà tìm một nơi tốt để gả thôi…!”
Đinh Mông nghe bà
nói, sống mũi chợt cay cay, cô ngồi xuống vuốt những nếp nhăn trên tay
bà: “Bà, con…không dám nói cho bà nghe, con có bạn trai rồi!”
Con ngươi đen thẳm của bà khẽ động đậy, nghiêng đầu nhìn sang cô: “Đừng
có nói tên đó là cái thằng thường đi ăn xiên nướng lẩu gì đó với con
Tiểu Trác Tử đó với bà đấy???”
Đinh Mông: “…”
Bà sao lại biết Tiểu Trác Tử??
“Đương nhiên không phải cậu ta, bạn trai con còn đẹp trai hơn nhiều, hôm qua anh còn mới cầu hôn con đấy!”
Bà nội Đinh nghe câu đó, thiếu chút nữa là lao ra khỏi giường: “Gì?
Thật sao? Có bạn trai hồi nào? Tại sao lại giấu thế hả? Hay là lại lừa
bà”
“Con nói thật đấy, mai con sẽ đưa anh ấy đến để cho bà nhìn mặt, nhé?”
“Vâng, ngoéo tay.”
Ra khỏi bệnh viện, Đinh Mông muốn giật hết tóc mình cho rồi!
Gì mà nhanh mồm nhanh miệng vậy?
Giống như đang tự tát cho mình một cái vậy.
Nếu như giờ quay lại nói với bà nội là lúc nãy con chỉ đùa bà thôi, có khi nào nghe xong, bà tức chết không nhìn cô nữa không?
Phi, đúng là cái miệng quạ đen.
Đinh Mông lắc đầu, lôi di động ra tìm số điện thoại Kiều Dĩ Thần hôm qua mới cho cô.
Gọi?
Hay không gọi?
Đây mới là vấn đề!
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phải đến năm phút sau, cô mới quyết định bấm phím gọi.
“Đinh Mông?”
Giọng Kiều Dĩ Thần truyền qua điện thoại gọi tên cô.
Đinh Mông khẽ hít một hơi, gần như rống lên trong điện thoại: “Kiều Dĩ Thần, tụi mình đi đăng kí kết hôn đi!”