Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 3 : Hợp đồng hôn nhân

Ngày đăng: 21:13 21/04/20


Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kiều Dĩ Thần khi nghe xong

Đinh Mông nói là” À nha, hóa ra con nhóc béo còn nhớ tên mình!”



Dừng một giây, anh mới ngớ ra mờ mịt hỏi ngược lại: “Cậu vừa nói gì?”



Mặt Đinh Mông méo xệch, vừa rồi cô lấy hết hai mươi mấy năm dũng cảm ra nói rồi, giờ bảo cô mặt dày nói lại lần nữa sao?



Sự im lặng của cô khiến cho Kiều Dĩ Thần biết cô đang lúng túng. Anh nghĩ rồi nói với cô: “Tìm chỗ nói chuyện đi!”



**



Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê nhỏ gần bệnh viện.



Lúc Kiều Dĩ Thần vừa mở cửa, ánh mắt khẽ quét một vòng quanh quán, phát hiện ra vị trí của Đinh Mông, anh khẽ khoát tay với nhân viên rồi đi

đến ngồi đối diện cô: “Sao cậu lại ở bệnh viện? bệnh à?”



Đinh Mông nghe vậy thì ngẩng đầu lên, tự nhiên nhận ra mình không dám nhìn thẳng vào anh: “Bà nội mình, lên cơn đau tim!”



Đôi mắt anh khẽ chuyển động một chút, ân cần nhìn cô: “Vì thế nên mới thay đổi ý định sao?”



Đinh Mông mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, bà nội càng lớn, sức khỏe

càng yếu, mình lại cứ phá hư mấy buổi xem mắt rồi, đấy cũng không phải

là cách..”



Kiều Dĩ Thần nhìn cô, không hề lên tiếng.



Nhìn cô bối rối thế này, anh biết cô chấp nhận chuyện giả hôn này với anh rất khó.



Để mà nói, đây là cô giúp cho anh một chuyện rất lớn, nhưng chuyện hôn nhân kể ra cũng không phải chuyện đơn giản.



Anh cũng không muốn cô chỉ là nhất thời không suy nghĩ hết, rồi quyết định sai lầm.



“Suy nghĩ kỹ lưỡng chưa?”



Giọng nói của Kiều Dĩ Thần còn đậm đà hơn cả vị cà phê trước mặt cô.



Lần đầu tiên, Đinh Mông phát hiện, giọng nói của anh có một có một ma lực vô hình nào đó.



Cô khẽ cúi đầu suy nghĩ lại lần nữa, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh:

“Mình suy nghĩ kỹ rồi. Bà nội muốn nhìn thấy mình kết hôn, thì mình sẽ

khiến nội vui vẻ, cũng không có giết người cướp của gì!”



Kiều Dĩ Thần cười khẽ, giọng điệu này, là đang dỗi?



“Không quan tâm đến chuyện cậu sẽ có đến 2 đời chồng à?”



Đinh Mông bĩu môi: “Hiện giờ, tình trạng ly hôn cao thế này, thì cưới

lần hai là chuyện bình thường mà. Huống chi, mình vẫn giải thích

được!”



Kiều Dĩ Thần nhìn cô, nhưng ánh mắt càng lúc càng nghiêm túc hơn: “Sau khi đăng ký kết hôn xong, mình muốn cậu về sống cùng với mình!”



Câu nói này, bỗng nhiên khiến cho khuôn mặt Đinh Mông

đỏ bừng, cô cúi đầu lục lọi trong túi sách, lôi tờ giấy A4 đưa cho anh:” Chuyện đó, mình tính xong rồi!”
lắng!”



Câu này khiến mẹ cô cảm thấy yên tâm hơn: “Dĩ Thần quá ưu tú, mẹ nhìn thấy rõ ba con thích cậu ta!”



“Dĩ nhiên, Chó con nhà chúng ta hiền lành thế mà!” Đinh Mông rửa tay xong, kéo mẹ về phòng.



Ăn cơm xong, Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần không về bệnh viện mà lên xe đi. Kiều Dĩ Thần nhìn cô gái cạnh mình hỏi: “Có chuyện gì nữa không? Nếu

không có gì, thì hợp đồng xong rồi, cậu có muốn xem thử không?”



“Nhanh thế à?” Đinh Mông hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên phải xem chứ!”



Kiều Dĩ Thần đưa cô đến một văn phòng luật sư tìm một vị luật sư họ Hạ. Hợp đồng được chia làm hai phần, Đinh Mông cầm bản hợp đồng nghiêm túc

nghiên cứu.



Hợp đồng này so với cái tờ giấy lúc nãy cô ghi thì chi tiết và cụ thể hơn nhiều, không chỉ có ba điều của cô, còn rất

nhiều chuyện khác cô không để ý như tài sản khi ly hôn, vv….



Nhưng có mấy cái khiến cô chú ý:



Điều bảy: Sau nửa năm thì hai bên quyết định ly hôn.



Điều tám: Nếu như một trong hai người muốn giả thành thật, mà bên còn lại không đồng ý, thì thực hiện theo điều thứ bảy.



Đinh Mông nhìn anh, hơi nghi ngờ hỏi: “Điều tám là sao? Sợ mình yêu cậu à?”



Lúc này, Kiều Dĩ Thần mỉm cười: “Không, là sợ mình sẽ thích cậu!”



Đinh Mông híp mắt nhìn anh: “Còn điều số sáu thì sao? Tại sao chi phí hàng ngày sau khi kết hôn thì cậu lại chịu?”



“Ý trên mặt chữ!”



Đinh Mông lắc đầu từ chối: “Mình có thể tự lo tài chính cho mình!”



“Không sao, nhìn qua cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu!”



Khà khà, cậu nhầm rồi!!!



“Vậy…nếu như lỡ như thôi, mình mua mấy thứ linh tinh, tiêu tiền bậy bạ thì sao?”



“Cậu đã nói “linh tinh” thì không được gọi là chi phí sinh hoạt hàng ngày!”



Đinh Mông khẽ lắc mí mắt. Luật sư Hạ ngồi đó, tây trang thẳng thớm rất

chuyên nghiệp nhìn hai người: “Hai vị nhìn xem còn cần bổ sung hoặc có

cần giải thích gì không?”



Kiều Dĩ Thần nói: “Không!”



Đinh Mông nói: “Tôi cũng vậy!”



“Vậy mời hai người kí tên!”



Đinh Mông cùng Kiều Dĩ Thần cầm bút lên, kí tên của mình lên hợp đồng.