Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
Chương 4 : Đi lấy giấy
Ngày đăng: 21:13 21/04/20
Đinh Mông cầm hợp đồng về nhà, giấu vào trong một góc kín trong phòng.
Cô vừa giấu xong thì chuông điện thoại vang lên, khiến cô giật mình, xíu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Cô cầm điện thoại, là Tưởng Nam Tình gọi. Thật đúng là có tật giật mình, cô thở dài rồi mới bấm phím nghe: “Chuyện gì?”
“Con ranh Mông Mông, tại sao bà nội nằm viện mày không gọi tao? Tao nghe từ mấy đứa trong quán lẩu nói mới biết đấy”
Nghe trách móc của Tưởng Nam Tình, Đinh Mông mới ngớ ra, hai ngày nay cô đang để ý chuyện kết hôn nên quên mất gọi cho nó: “Tao quên mất, mày à!”
“Quên, mày làm gì mà quên?”
“Tao…” Đinh Mông nghĩ tới nghĩ lui, quyết định kể hết mọi chuyện cho Tưởng Nam Tình: “Hôm nay, tao với Kiều Dĩ Thần mới kí hợp đồng xong mày à”!
Chân mày Tưởng Nam Tình nhíu chặt lại: “Hợp đồng gì?”
“Kết hôn!”
Đinh Mông nói xong, nhắm mắt chờ tiếng thét bên kia.
Quả nhiên, hai giây sau khi tiêu hóa xong, thì tiếng hét khủng hoảng to của Tưởng Nam Tình vang lên: “Con ranh chết tiệt, mỡ heo che hết người rồi à? Dám đi giả kết hôn với tên đó?”
Đinh Mông hít hít mũi, rất tội nghiệp: “Mày chưa thấy đâu, lúc bà nội tao nằm trên giường còn lo cho việc cưới hỏi của tao!”
Giọng nói của cô càng lúc càng như muốn khóc, khiến bao nhiêu bực bội của Tưởng Nam Tình không xả ra được – dù cô nàng biết, hơn nửa trong đó là cái con ranh Đinh Mông đang lừa cô.
Cô hít vào một hơi, đè lửa giận hừng hực trong người: “mày đang ở nhà à? Chờ đấy tao chạy qua!”
Một giờ sau, Tưởng Nam Tình đeo một cái túi lớn đứng trước phòng ngủ của Đinh Mông.
Đinh Mông như một đứa trẻ mới làm sai chuyện đang lấy lòng Nam Tình: “Tao muốn giải thích trước một chút! Chuyện này, không phải là do tao ngớ ngẩn nên mới quyết định lúc đó! Tao đã lên mạng kiểm tra rồi, giả hôn cũng không nằm trong tội gì đâu!”
“Cho nên mày nghĩ mày đúng à? Đưa cái hợp đồng tao coi!” Hàng lông mày Tưởng Nam Tình dựng lên.
Đinh Mông dường như đã chuẩn bị từ trước, ngoan ngoãn dâng tờ sớ hợp đồng lên.
Tưởng Nam Tình nhìn hợp đồng rất cẩn thận, đọc đến đâu thì khuôn mặt biến đổi chừng ấy.
Đinh Mông nhìn cô ấy, cả người thấp thỏm: “Sao vậy mày?” Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy cái cạm bẫy gì trong cái tờ hợp đồng à?
Lúc còn học trung học, gần như ngày nào cô giảng bài cho cậu ta, thì Kiều Dĩ Thần đều dùng cánh tay đẩy bàn tay mũm mĩm của cô: “Đi, Đi mua đồ ăn!”
Đinh Mông nghiêm túc nhìn sách bài tập, mắt không thèm ngẩng lên: “Không đi!”
Kiều Dĩ Thần lại nói: “Mình mời!”
“Đi!” Đinh Mông ném sách, lôi Kiều Dĩ Thần đến quán bán đồ ăn vặt.
Nghĩ tới đủ loại, Đinh Mông xấu hổ và giận dữ che mặt, sao ngày đó mình lại thế nhở?
Mà bây giờ, giống như hoàn toàn không thay đổi. Cô nhét mảnh khoai tây vào miệng.
Trước khi ngủ, cô kiểm tra hết cửa sổ đóng lại chưa, rồi nhét cái kèn và bình xịt cay dưới gối, để tay có thể lấy một cách thuận tiện nhất mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
Điện thoại khẽ rung báo tin nhắn.
Đinh Mông ôm ngực, giật cả mình rồi cầm điện thoại đọc tin nhắn.
“Cô Đinh Mông, chúc mừng cô đã qua vòng xét duyệt của cuộc thi “Âm thanh của tự nhiên!” Vòng sơ khảo sẽ diễn ra vào lúc hai giờ ngày mai, mong bạn chuẩn bị một ca khúc tùy chọn. Cần đến sớm nửa tiếng để chuẩn bị. Địa điểm: phòng số 1 lầu ba, công ty truyền thông Tinh Quang.”
Đinh Mông nhảy từ trên giường xuống đất.
Tuần trước, cô đi ngang qua quảng trường Tinh Quang, thấy rất đông người đứng xếp hàng chờ.
Cô tò mò hỏi thì mới biết đang có cuộc thi hát hò. Lúc bé cô cũng thích ca hát, nghĩ thế nào không biết lại đi đăng kí.
Lúc ấy, nhân viên chỉ đưa cô cô một tờ giấy ghi thông tin, rồi bảo cô hát thử hai câu, sau đó, nói cô về chờ thông báo. Sẽ thông báo qua hệ thống tin nhắn.
Ban đầu, cô có chút mong chờ, nhưng mấy ngày nay nhiều chuyện phát sinh, cô quăng mất chuyện này lên chín tầng mây.
Giờ xem ra, là cô đậu rồi nhỉ?
Quá tuyệt vời! Hiện tại cô không bị bức hôn, có thể dốc hết sức để so tài.
Tâm tình Đinh Mông vui vẻ không thôi, xoay một vòng tròng dưới đất, rồi mở tủ, nhanh chóng trầm tư.
Ngày mai sơ tuyển, cô mang gì?
À không, phải xem thử mai cô nên hát cái gì?