Bản Kí Sự Trúc Mã

Chương 1 : Tiết tử

Ngày đăng: 22:31 21/04/20


Vương Lang yêu Lâm Kì, yêu tận sâu trong tâm khảm.



Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Vương Lang thường hay thủ thỉ bên tai Lâm Kì: “Ngươi có phải hay không từ nhỏ đã thích ta?”



“Không có.” Lâm Kì ngồi trên ghế đọc sách, cả đầu cũng không ngẩng lên.



“Chỉ mạnh miệng!” Vương Lang rút quyển sách quăng xuống, kéo người kia vào lòng mình, không biết xấu hổ mà hỏi một câu: “Cưng có mặc quần lót ta mới mua cho cưng không?”



“Cút!” Lâm Kì mặt không đổi sắc.



“Cho ta xem chút đi!” Tay phải Vương Lang đã không thành thật lần mò xuống bên dưới.



“Ta đếm đến ba, ngươi nhanh lấy móng vuốt ra.”



“Xem một chút thôi.”



“Một”



“Chỉ một chút thôi mà…”



“Hai”



“Hắc hắc, có mặc!”



“Ba”



“Ai nha! Đừng nhéo ta, đau a….”




Ngày hôm đó xem mấy tờ ghi chép của Lâm Kì trong lúc phát thanh thì thấy, chữ y cũng ngăn nắp gọn gàng y như người. Thế nhưng chữ đẹp như thế sao lại có thể viết ra mấy lời thất đức vậy chứ?



Hùng hùng hổ hổ đi hỏi y, y ở trước mặt giáo viên lại bày ra một vẻ học sinh ngoan hiền hướng mình giải thích: “Thật xin lỗi, lỡ bút viết nhầm thôi.” Trên gương mặt là nụ cười thuần lương vô hại, nhưng ánh mắt rõ ràng là nói: ta cố ý đấy!



Ta và ngươi thề bất lưỡng tập (không đội trời chung =)), Vương Lang oán giận trong lòng.



Vốn đã quyết định xem y như không khí mà lờ đi, không ngờ vào một ngày đẹp trời, vừa đi học về đã thấy Lâm Kì đang chễm chệ ngồi trên ghế sô pha nhà mình.



“Ngươi tới nhà ta làm cái gì?” Vương Lang bạo hoả.



Lâm Kì cũng một bộ oán giận, tâm nói: ai muốn đến a.



Giới thiệu xong mới biết, té ra cha mẹ hai bên là bạn tốt. Chỉ là có hai vị phụ huynh vô trách nhiệm muốn đi du lịch châu Âu, nên quăng đứa con cho bạn mình nhờ nuôi.



“Phòng ngủ này là của ngươi, toilet này của ngươi. Phòng khách, nhà bếp, phòng ăn dưới lầu chia mỗi người một nửa.” Vương Lang lại bắt đầu phân chia lãnh địa.



Lâm Kì đầu tiên là trợn mắt, sau đó khoé miệng hơi cong lên, cuối cùng phun ra một câu: “Ai lấn tuyến là con chó nhỏ.”



Đây một màn quen thuộc đến kì lạ khiến Vương Lang mục trừng khẩu ngốc: “Ngươi… ngươi… ngươi chính là…”



“Là ta.” Lâm Kì cười đến mắt loan loan (mắt cong hình trăng khuyết) “Xin chào, con nhím nhỏ.”



“Hanh!” Vương Lang tức giận đóng sập cửa phòng, ngã lên giường cảm khái, đây là cái nghiệt duyên gì a!



Vậy là cuộc sống chung của đôi bạn trẻ cứ như thế mà chậm rãi bắt đầu