Bản Kí Sự Trúc Mã

Chương 1 : Thiên ♥¤♥¤♥ Vương Lang & Lâm Kì ♥¤♥¤♥

Ngày đăng: 22:31 21/04/20


Sáng hôm sau, Vương Lang tỉnh giấc giữa tiếng chuông báo thức chói tai, uể oải xuống đến phòng ăn thì vui vẻ: Lâm Kì vẫn chưa rời giường?



Có nên đi gọi y dậy hay không đây? Thôi không cần a…



Vui vẻ cắn một miếng bánh mì, uống một ngụm sữa, lại quay đầu nhìn đồng hồ treo tường: Nga nga nga, gần 8 giờ, có người sắp bị muộn…



Mãi cho đến khi hắn ăn xong bữa sáng, đeo túi xách lên vai mới thấy Lâm Kì lắc la lắc lư xuống cầu thang, vẫn bộ đồ ngủ còn tóc thì rối nùi.



Vương Lang nở nụ cười đầy vẻ bất lương chào hỏi “Sớm a!”



“Sớm.” Lâm Kì tâm tình coi bộ tốt cũng trả lời hắn một tiếng, sau đó ngồi xuống bắt đầu xử lí bữa sáng của mình.



Tinh tế rưới mứt ô mai lên miếng bánh mì, lạp xưởng cùng trứng ốp-la đều được sắp xếp cẩn thận trước khi đưa lên miệng.



“A di giúp việc cho nhà ngươi làm đồ ăn ngon thật!” Lâm Kì chân thành khen ngợi.



Thiết! Cứ làm ra vẻ! Bày đặt lãnh đạm, cho nhà ngươi muộn. Vương Lang khinh thường hừ một tiếng, với tay lấy cái túi xách chạy ra cửa.



Dọc theo đường đi hắn còn mải suy nghĩ: Kì quái a, làm sao mà ngay cả một thằng bạn cũng không thấy đi học chung?



Đến trường học thì chỉ thấy cổng trường đóng chặt, bỗng sực nhớ ra chuyện hôm nay toàn trường đi nông trường ở ngoại ô, tập trung lúc 10 giờ ở bến xe miền Đông a. Mình như thế nào lại chạy tới trường học?!? FML! (dịch thoáng là ‘dm đời!’)



Vương Lang ngực đánh lô tô, vội vội vàng vàng chặn một chiếc taxi “Bác tài, trước 10 giờ phải đến bến xe miền Đông.”



“Trước 10 giờ?” Tài xế trừng muốn rớt tròng mắt: “Tiểu tử, xe ta chạy cũng không phải Ferrari a.”



Vương Lang vô lực ghé vào ghế sau, nhớ tới tia cười trong mắt Lâm Kì lúc mình ra khỏi nhà sáng nay… Kia rõ ràng là trắng trợn cười nhạo!



“Ta và ngươi thề bất lưỡng tập!” Vương Lang hướng trần xe mà rống.



Tài xế đang lái xe thì bị doạ sợ, theo bản năng lập tức đạp thắng xe.



“Nga!” Vương Lang theo quán tính liền thân mật tiếp xúc với cửa xe, đau đến mức anh chàng la oai oái.



“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Bác tài xế một bên giải thích một bên thầm oán: Đang yên đang lành ngồi trên xe, đột nhiên hét lên làm cái gì.



Vương Lang ôm đầu, mắt ngân ngấn nước, nghĩ thầm trong lòng: lần này trở về phải mua quần lót đỏ mà mặc, sửa lại cái vận mốc meo này…




“Như vậy không tốt lắm đâu.” Lạc Tiểu Tịch ra khỏi phòng bệnh vẫn lo lắng, “Biểu ca (anh họ) đang bệnh mà, nếu không chúng ta mua cho hắn cái khác?”



“Yên tâm đi!” Hứa Đình đưa cho Lạc Tiểu Tịch một cái chân gà, “Có người mấy hôm nay mượn nhà bếp trường, ngày nào cũng tự tay làm cơm cho hắn, căn bản không chết đói được.”



Nắng chiều vừa xuống, Lâm Kì đã ôm một đống gà mên hướng phòng khám bệnh đi tới. Hôm nay cơm chiều có cá kho cùng cải thìa xối mỡ, Vương Lang ăn đến bất diệc nhạc hồ. (quên cả trời đất)



“Uống nước đi.” Lâm Kì ngồi ở một bên bồi hắn, tay trái giơ ly nước, tay phải cầm khăn tay, động tác hầu hạ Vương Lang có đình chỉ một lát.



“Ân. Di, tay ngươi làm sao vậy?” Vương Lang bắt lấy cánh tay Lâm Kì.



Ngón tay trắng nõn có dán băng cá nhân, trên mu bàn tay còn có vài cái bọt nước trong suốt.



“Không sao, lúc ở nông trường không cẩn thận thôi.” Lâm Kì thu hồi tay, mân miệng cười cười.



“Cẩn thận một chút a!” Vương Lang lắc đầu, “Tay ngươi là để chơi dương cầm, nếu bị thương rất đáng tiếc.”



“Ân.” Lâm kì gật gật đầu, cúi đầu bốc cục kẹo. “Ngươi thích nghe đàn dương cầm sao?”



“Nghe không hiểu.” Vương Lang bất đắc dĩ buông tay, “Ta là người thô thiển.”



“Lần sau ta sẽ chơi bài ngươi có thể nghe hiểu.” Trên mặt Lâm Kì hiện lên chút giảo hoạt nho nhỏ.



“Tốt!” Vương Lang cảm thấy y kỳ thật cũng không tính là đáng ghét.



“Lâm Kì…”



“Ân?”



“Chúng ta làm hòa đi!”



Lâm Kì đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười lộ ra cái lúm đồng tiền.



“Được không a? Lúc trước ta có sai, ngươi cũng có sai, cái kia, coi như huề nhau.” Vương Lang sờ sờ đầu, ánh mắt né tránh, có điểm chờ mong lại có điểm nôn nóng.



“Hảo” Lâm kì gật đầu, “Chúng ta hòa hảo.”